“Lúc đó…ta vốn dĩ…”
“Vốn dĩ là gì, cô chỉ định giẻo miệng cho qua thôi, cũng vì cô mà cuộc sống của tôi ở trong phủ vốn dĩ đã khó khăn giờ trở nên khó khăn hơn…rồi tiếp sau đó, cô lại giả vờ bồ tát mà cứu tôi lúc khốn khổ nhất, tôi nghĩ cô có lương tâm nhưng không ngờ cô chỉ xem ta như con cờ giúp cô giết người mà thôi!
.
”
Tuyết Hành Y đã gần như bùng nổ mà gào khóc, tiếng khóc hòa với tiếng sấm càng làm cho không gian u ám, bi thương đến lạ.
Năm đó, nàng vốn chỉ nghĩ bản thân nếu tìm được kẻ trộm đồ, sẽ giúp được phụ hoàng bớt phiền não, từ đó sẽ quan tâm nàng và mẫu thân nàng hơn. Không ngờ nàng đã vô tình hại đi một cô nương hiền lành đến vậy.
Nghĩ lại đời trước, sau khi không giữ lời hứa sẽ bao che cho Tuyết Hành Y, nàng đã lập cập chạy đến thừa tướng phủ nhận lỗi cuối cùng, nàng và Tuyết Hành Y lại trở thành bạn tâm giao đáng quý nhất.
Mà đời này, chỉ vì sự vô tâm của nàng mà bỏ qua một người bằng hữu tốt như vậy...
.
“Công chúa, người có biết, tại sao ta lại làm việc cho tam công chúa không.
.
.
Đó là bởi vì, mẫu thân ta mất rồi, người đã mất vào nửa tháng trước, đúng vào cái ngày, người muốn ta đi điều tra đám người Thương Sinh ấy.
.
.
”
Sao chứ, vào cái ngày ấy, nàng thực sự không biết mẫu thân nàng ấy bị bệnh, sắp không trụ được, vậy mà nàng còn nhẫn tâm bác bỏ yêu cầu về thăm nhà của Hành Y, hại muội ấy cuối cùng cũng không gặp được mẫu thân lần cuối.
.
.
“Sao hả, công chúa, người còn muốn nói gì nữa không, rõ ràng ràng, người chẳng quan tâm gì tới những người bên cạnh người cả, cuối cùng chỉ muốn được lợi cho riêng mình mà không tiếc hủy hoại người khác.
.
.
Người biết tam công chúa và người có gì khác biệt không?. Tam công chúa không giống người, ít nhất nàng ấy còn giả vờ quan tâm hạ nhân để vụ lợi, còn người, chỉ biết đến bản thân, chưa bao giờ quan tâm đến người khác cả.
.
.
”
Tuyết Hành Y thật sự biết được tại sao vị công chúa này lại không được sủng ái rồi. Không phải vì nàng là con của phi tần bị vứt bỏ, mà là do tôn nghiêm của nàng quá lớn, lớn đến nổi, ngay cả một câu nịnh bợ người khác cũng chẳng thể nói ra.
.
.
“Hành Y, muội nói đúng, ta từ trước đến nay thất bại thật ra chỉ là vì ta quá tự tin, tự tin rằng bản thân sẽ chiến thắng mà quên mất rằng bản thân mình là ai rồi.
.
.
”Nàng ngừng một chút lại tiếp lời:
“Hành Y, muội đi đi, đi về nơi muội thuộc về, sau này muội không cần vì ta giết người, vì ta tính kế, muội nên làm một cô nương tốt, tự tìm kiếm cho bản thân cái tự do mà muội muốn, đi đi.
”
Đúng vậy, Tuyết Hành Y là một cô nương tốt, nàng thả nàng ấy đi, chỉ nguyện nàng được một đời an yên, tự do bay lượn, như vậy liệu có tốt chăng?.
Cơn mưa vẫn đang từng hạt nặng trĩu, rơi rồi đáp lại trên mặt đất lạnh lẽo, bước chân Tuyết Hành Y càng ngày càng xa, nước mắt của nàng rơi rồi, hòa vào cơn đại vũ ấy, cuối cùng chẳng còn lại chút dấu vết.
Nàng rốt cuộc đã đánh mất một người bạn tốt nhất trên đời, rồi mai sau sẽ có ai như cô ấy, sẵn sàng dang rộng cánh tay ôm nàng vào lòng mỗi khi nàng buồn bã, tuyệt vọng, ai sẽ cùng nàng sẻ chia những điều đẹp đẽ trên đời này đây.
Khi bóng dáng ấy khuất dần, cũng là lúc nàng gục ngã, tà váy ướt đẫm cơn mưa, mái tóc bê bết trên mặt đất, bầu trời hôm nay sao lại tối tăm đến vậy?.