Tiếng bước chân ngựa dồn dập một khoảng dài cùng tiếng chiêng trống rộn vang lại càng khiến cho bầu không khí thêm phần rộn vui.
Những tiếng reo hồ chúc mừng như tiếng chim líu lo, ríu rít bên tai.
Mà nữ tử hồng y rực rỡ trong xe ngựa lúc này lại vẫn chìm trong giấc mộng dài tựa ngàn thu.
Như nghe thấy động tĩnh, mí mắt mang theo sự long lanh, mơ hồ chợt khẽ động, nàng khẽ gọi:
-Hồng Ngọc, Hồng Ngọc.
-Công chúa, người tỉnh rồi.
Xe ngựa chợt dừng lại. Một nữ tử mặ cẩm y màu hồng nhẹ vén rèm bước vào, thấy nàng đã tỉnh mới ríu ra ríu rít hỏi:
-Công chúa, người tỉnh rồi sao ạ. Có cần em cho ngựa dừng lại để người sửa soạn trước khi đi gặp thái tử điện hạ không ạ.
Nghe thấy Hồng Ngọc nói vậy, ánh mắt nàng có chút mơ hồ, khóe miệng bất giác thốt ra câu hỏi:
-Thái tử điện hạ?...
.
Ngừng một chút, nhìn thấy ánh mắt khẳng định của người đối diện, nàng mới hoang mang nói tiếp:
-Thái tử điện hạ gì cơ? Không phải chúng ta đang ở cần chính điện sao, hơn nữa, nơi này là nơi nào vậy.
Mang theo ánh mắt cầu cứu mà nhìn người đối diện nhưng nàng chỉ nhận lại là ánh mắt hoảng sợ, nữ tử kia liền nói:
-Công chúa, người làm sao vậy. Không phải người ốm đến hồ đồ rồi chứ. Chúng ta đã rời khỏi cần chính điện được 3 năm rồi. Hơn nữa, hiện tại người chính là công chúa hòa thân chuẩn bị gả đến lễ triều, người hiện tại là thái tử phi tương lai của lễ triều đó.
-Thái tử phi.
.
.
tương lai.
.
.
của.
.
lễ triều?
-Dạ đúng thưa công chúa.
Không thể nào, sao lại có thể như vậy chứ, rõ ràng nàng chỉ vừa mới ngất đi một lát tại sao mọi thứ lại đã trải qua 3 năm dài đằng đẵng, như nhớ ra gì đó, nàng hỏi:
-Hồng Ngọc, muội nói hôm đó, không phải ta đã trở thành đệ tử thương sinh cung rồi sao, sao lại bị bắt ép hôn chứ.
Hồng Ngọc đờ ra, rồi lại nhìn nàng đầy thắc mắc:
-Công chúa, người đúng là bị cảm đến ấm đầu rồi, không phải người là người tình nguyện gả đến lễ triều sao, người nói người ái mộ thái tử lễ triều đã lâu, cả đời này người sẽ không cưới ai khác ngoài thái tử mà.
-Thái tử.
.
.
là ai?
Hồng Ngọc nghĩ ngợi chút rồi mới trả lời:
-Đương riêng là đại điện hạ-Lý Thừa Chiêu rồi.
Lý Thừa Chiêu-cái tên này không quen thuộc lắm đối với nàng. Nhưng nàng cũng biết sơ về hắn.
Hắn là người nổi tiếng tham lam vô độ, lại mê gái gú, được lập làm thái tư cũng chỉ vì thế lực gia tộc họ ngoại hắn lớn đến nỗi hoàng đề cũng phải e dè, đành phải bó tay lập hắn làm thái tử.
Người đời đều mắng chửi hắn, nói rằng nếu hắn lên ngôi thì thiên hạ ắt sẽ đại loạn.
Những lời đồn này lúc đầu lớn đến nỗi, có một khoảng thời gian người dân đã muốn đứng lên lật đổ nhà mẹ hắn.
Nhưng tất cả các cuộc khởi nghĩa đều thất bại, hơn thế những người bị bắt cũng không bao giờ quay về nữa.
Nên những lời đồn đại ấy cũng dần không còn nữa
Nếu nói đến người duy nhất không sợ hắn chỉ có thể là kẻ ăn chơi trác táng-tam hoàng tử-Lý Thừa An.
Nghĩ tới cái tên này, không biết sao trong lòng nàng lại có chút đau đớn không rõ nhưng nhiều hơn chính là sự sợ hãi.
Bởi lẽ hắn chính là người đã giết chết nàng một lần ở kiếp trước.
.
.