Chương 1 - Xin Chỉ Thị Của Nhuận Đổng, Có Cần Đuổi Theo Cô Gái Đó Hay Không?
Chương 2 - Một Nam Một Nữ Nội Tâm Diễn Thật Phong Phú
Chương 3 - Yêu Đương Là Một Loại Ma Chú
Chương 4 - Soái Ca Mang Đến Tai Nạn
Chương 5 - Báo Cáo Nhuận Đổng: Manh Thê Của Ngài Đã Đưa Đạt.
Chương 6 - Có Dám Hay Không Đi Điểm Tâm?
Chương 7 - Con Mọt Sách Nghịch Tập
Chương 8 - Một Vạn Lý Do Cự Tuyệt
Chương 9 - Muốn Hủy Hôn Ư, Không Có Khả Năng Đâu
Chương 10 - Hình Chụp Con Rể Ở Trong Túi Của Tạp Dề
Chương 11 - Chờ Mong Tuồng Của Nhà Giàu
Chương 12 - Việc Cả Đời, Nào Dám Không Nghiêm Túc
Chương 13 - Anh Là Người Của Em, Em Có Thể Quang Minh Chính Đại Mà Xem
Chương 14 - Tôi - Nhuận Lăng, Tuyên Thệ, Cả Đời Không Rời Không Bỏ
Chương 15 - Ngu Ngốc, Đây Là Phòng Tân Hôn Của Chúng Ta
Chương 16 - Vườn Hoa Tươi, Lộng Lẫy Đi Nào.
Chương 17 - Nhuận Đổng Đại Nhân, Tay Anh Có Mỏi Hay Không?
Chương 18 - Tay Đau Nhưng Đầu Càng Đau Hơn
Chương 19 - Cái Gọi Là Rời Nhà Trốn Đi
Chương 20 - Quản Gia Quái Lực
Chương 21 - Giang Tiểu Vũ Siêng Năng
Chương 22 - Tìm Đường Chết Là Một Loại Hành Vi Rất Bình Thường
Chương 23 - Hậu Quả Của Nói Dối Thật Phiền Lòng
Chương 24 - Phu Nhân Tối Thượng
Chương 25 - Diễn Kịch Không Chỗ Không Ở
Chương 26 - Chiến Tranh Chưa Bắt Đầu Đã Kết Thúc
Chương 27 - Hưởng Ké Khí Lạnh
Chương 28 - Thích Quả Lê
Chương 29 - Nhuận Đổng Chuyên Chúc Tươi Cười
Chương 30 - Khẩu Vị Của Bà Xã Nặng Như Vậy Phải Làm Sao Bây Giờ? Online Chờ, Đây
Chương 31 - Chú Chó Nhỏ Lông Xù
Chương 32 - Chú Chó Phẫn Nộ
Chương 33 - Sầu Riêng Là Cái Quỷ Gì?
Chương 34 - Tâm Trạng Cũng Muốn Phụ Trách
Chương 35 - "Răng Rắc" Nhai Không Thể Dừng
Chương 36 - Kinh Ngạc Bởi Sổ Hồng
Chương 37 - Đánh Chết Ngạo Kiều
Chương 38 - Không Cẩn Thận Ngã Gãy Eo
Chương 39 - Quả Thực Không Thể Thật Là Vui
Chương 40 - Vùi Vào Ôm Ấp Tiểu Tiên
Chương 41 - Mãnh Liệt Tới Làm Cho Người Vô Thố
Chương 42 - Lương Tâm Không Đủ Đau
Chương 43 - Nói Rất Nhiều "Thật Xin Lỗi"
Chương 44 - Để Lại Dưới Bậc Thang
Chương 45 - Không Phải Muốn Phá Hư Là Có Thể Phá Hư Được
Chương 46 - Có Đôi Có Cặp Ăn Hiếp Người
Chương 47 - Thảo Đường Ăn
Chương 48 - Có Bà Xã Dùng Thật Tốt
Chương 49 - Quảng Trường Vũ Cao Hơn Không?
Chương 50 - Nhát Gan Rồi Lại Tiện Đường Đi
Chương 51 - Tiếng Khóc Nửa Đêm
Chương 53 - Phòng Bếp Oán Niệm
Chương 54 - Đúng Lý Hợp Tình Sai
Chương 55 - Gặp Chỗ Cũ
Chương 56 - Nhất Thời Luẩn Quẩn Trong Lòng
Chương 57 - Nhất Thời Não Tàn
Chương 58 - Anh Nuôi Giang Tiểu Lôi
Chương 59 - Nam Sinh Nữ Tướng, Nữ Sinh Nam Tướng
Chương 60 - Bà Xã Vừa Mưa Vừa Nắng
Chương 1 - Xin Chỉ Thị Của Nhuận Đổng, Có Cần Đuổi Theo Cô Gái Đó Hay Không?
Chương 2 - Một Nam Một Nữ Nội Tâm Diễn Thật Phong Phú
Chương 3 - Yêu Đương Là Một Loại Ma Chú
Chương 4 - Soái Ca Mang Đến Tai Nạn
Chương 5 - Báo Cáo Nhuận Đổng: Manh Thê Của Ngài Đã Đưa Đạt.
Chương 6 - Có Dám Hay Không Đi Điểm Tâm?
Chương 7 - Con Mọt Sách Nghịch Tập
Chương 8 - Một Vạn Lý Do Cự Tuyệt
Chương 9 - Muốn Hủy Hôn Ư, Không Có Khả Năng Đâu
Chương 10 - Hình Chụp Con Rể Ở Trong Túi Của Tạp Dề
Chương 11 - Chờ Mong Tuồng Của Nhà Giàu
Chương 12 - Việc Cả Đời, Nào Dám Không Nghiêm Túc
Chương 13 - Anh Là Người Của Em, Em Có Thể Quang Minh Chính Đại Mà Xem
Chương 14 - Tôi - Nhuận Lăng, Tuyên Thệ, Cả Đời Không Rời Không Bỏ
Chương 15 - Ngu Ngốc, Đây Là Phòng Tân Hôn Của Chúng Ta
Chương 16 - Vườn Hoa Tươi, Lộng Lẫy Đi Nào.
Chương 17 - Nhuận Đổng Đại Nhân, Tay Anh Có Mỏi Hay Không?
Chương 18 - Tay Đau Nhưng Đầu Càng Đau Hơn
Chương 19 - Cái Gọi Là Rời Nhà Trốn Đi
Chương 20 - Quản Gia Quái Lực
Chương 21 - Giang Tiểu Vũ Siêng Năng
Chương 22 - Tìm Đường Chết Là Một Loại Hành Vi Rất Bình Thường
Chương 23 - Hậu Quả Của Nói Dối Thật Phiền Lòng
Chương 24 - Phu Nhân Tối Thượng
Chương 25 - Diễn Kịch Không Chỗ Không Ở
Chương 26 - Chiến Tranh Chưa Bắt Đầu Đã Kết Thúc
Chương 27 - Hưởng Ké Khí Lạnh
Chương 28 - Thích Quả Lê
Chương 29 - Nhuận Đổng Chuyên Chúc Tươi Cười
Chương 30 - Khẩu Vị Của Bà Xã Nặng Như Vậy Phải Làm Sao Bây Giờ? Online Chờ, Đây
Chương 31 - Chú Chó Nhỏ Lông Xù
Chương 32 - Chú Chó Phẫn Nộ
Chương 33 - Sầu Riêng Là Cái Quỷ Gì?
Chương 34 - Tâm Trạng Cũng Muốn Phụ Trách
Chương 35 - "Răng Rắc" Nhai Không Thể Dừng
Chương 36 - Kinh Ngạc Bởi Sổ Hồng
Chương 37 - Đánh Chết Ngạo Kiều
Chương 38 - Không Cẩn Thận Ngã Gãy Eo
Chương 39 - Quả Thực Không Thể Thật Là Vui
Chương 40 - Vùi Vào Ôm Ấp Tiểu Tiên
Chương 41 - Mãnh Liệt Tới Làm Cho Người Vô Thố
Chương 42 - Lương Tâm Không Đủ Đau
Chương 43 - Nói Rất Nhiều "Thật Xin Lỗi"
Chương 44 - Để Lại Dưới Bậc Thang
Chương 45 - Không Phải Muốn Phá Hư Là Có Thể Phá Hư Được
Chương 46 - Có Đôi Có Cặp Ăn Hiếp Người
Chương 47 - Thảo Đường Ăn
Chương 48 - Có Bà Xã Dùng Thật Tốt
Chương 49 - Quảng Trường Vũ Cao Hơn Không?
Chương 50 - Nhát Gan Rồi Lại Tiện Đường Đi
Chương 51 - Tiếng Khóc Nửa Đêm
Chương 53 - Phòng Bếp Oán Niệm
Chương 54 - Đúng Lý Hợp Tình Sai
Chương 55 - Gặp Chỗ Cũ
Chương 56 - Nhất Thời Luẩn Quẩn Trong Lòng
Chương 57 - Nhất Thời Não Tàn
Chương 58 - Anh Nuôi Giang Tiểu Lôi
Chương 59 - Nam Sinh Nữ Tướng, Nữ Sinh Nam Tướng
Chương 60 - Bà Xã Vừa Mưa Vừa Nắng
- Phải nói là không ai là đầu heo cả.
Nhuận Lăng buông Giang Tiểu Vũ ra, sửa lại chỗ sai của cô cho đúng.
Giang Tiểu Vũ sửa lại đầu tóc rối bời, tức giận đáp:
- Em muốn ăn heo sữa nướng.
Nhuận Lăng không có lời nào để nói, chuyện này với đầu heo có quan hệ gì đâu. Nhưng là vị giám đốc kia vẫn đang dựng tai nghe ngóng.
- Nhuận đổng, tôi sẽ gọi người mang qua đây.
Giám đốc vội trả lời.
Nhà ăn dùng tốc độ nhanh nhất đưa heo sữa nướng đến bàn của hai người.
- Ở đây không có heo sữa nướng sao?
Giang Tiểu Vũ nhìn giám đốc, hiểu được điều gì đó.
- Ừ, chỗ này không có. Nhưng đưa đến đây thì có. Không chờ lâu đâu.
Nhuận Lăng đối với chuyện nhà ăn muốn lấy cách làm ở chỗ khác thì cũng không bài xích.
Nếu là khách khác có lẽ đã bị đuổi đi từ sớm rồi.
- Nếu không có thì bỏ đi. Em cũng chỉ thuận miệng nói thôi.
Hơn nữa cô có đọc sách qua, cách làm heo sữa nướng khá tàn nhẫn, cô cũng không thích món này.
Nhuận Lăng hủy bỏ heo sữa nướng. Bấy giờ nhà ăn cũng lục tục dọn đồ ăn lên.
Giang Tiểu Vũ ăn rất no, cô vỗ cái bụng tròn vo thở dài:
- Ăn ngon quá! Ăn tới mức no căng luôn.
Nhuận Lăng đem Giang Tiểu Vũ đang ăn vạ cái ghế kéo lên.
- Đi dạo để tiêu thức ăn.
Nhưng no căng quá là chuyện xấu, nếu vậy thì sẽ bỏ mất đêm tân hôn của anh.
Nhuận Lăng suy xét thực chu đáo.
- Không muốn đi dạo, em hơi mệt.
Giang Tiểu Vũ không đi, cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.
Ăn no, rồi ngủ, xong lại ăn. Đó vẫn luôn là thói quen của cô.
- Không được ngủ.
Nhuận Lăng mệnh lệnh. Anh nâng mặt Giang Tiểu Vũ lên liền hôn xuống.
Cái lưỡi đánh nhau, một trận dây dưa nhưng vẫn không buông.
Giang Tiểu Vũ thở to phì phò, cách Nhuận Lăng rất xa. Mặt cô đỏ bừng, "Ở chốn đông người, anh không cảm thấy thẹn thùng sao?"
Không nhìn thấy bọn họ đều bị vây xem.
"Còn có ngủ hay không?" Nhuận Lăng không chút nào luống cuống, một lòng chỉ nghĩ được đến đáp án.
- Còn muốn ngủ nữa hay không?
Nhuận Lăng không chút luống cuống, một lòng chỉ muốn có được đáp án.
"Có muốn ngủ hay không? Bây giờ lại hỏi vấn đề này, anh cảm thấy thích hợp sao? Rất dễ hiểu sai ý đó biết không?"
Đôi mắt sáng ngời của Giang Tiểu Vũ thấy mọi người vây xem đang nhộn nhạo cười.
- Đi đi.
Giang Tiểu Vũ kéo tay Nhuận Lăng, cúi đầu, chạy ra khỏi vòng vây. Cô chạy đi thật xa, tới chỗ không ai đứng xem thì mới dừng.
Nhuận Lăng bị Giang Tiểu Vũ kéo đi, anh nhẹ nhàng chạy chậm, còn hưởng thụ ánh nắng mặt trời ở bên ngoài.
Giang Tiểu Vũ thở hổn hển ngừng lại, cô buông Nhuận Lăng ra, lau mồ hôi trên trán.
Thời tiết này, cũng quá nóng đi.
- Bên trong kia có điều hòa.
Nhuận Lăng trên mặt không có mồ hôi, anh chỉ tay vào một cửa hàng phía trước.
"Vậy còn chờ gì nữa, đi hưởng ké một chút thôi.
"
Giang Tiểu Vũ không xem tên cửa hàng liền kéo Nhuận Lăng đi vào.
Khí lạnh ập thẳng vào hai người. Giang Tiểu Vũ hít sau, cảm thấy mình như sống lại.
Mùa hè, khí lạnh chính là bảo bối.
- Chào Nhuận đổng, chào Nhuận đổng phu nhân.
Phục vụ trong tiệm cung kính chào hỏi.
Giang Tiểu Vũ vô lực. Trên người bọn họ có viết tên hay sao mà lại có nhiều người biết như thế chứ?
- Ừ. Mang trang sức đã chuẩn bị tốt lấy ra đi.
Nhuận Lăng mang theo Giang Tiểu Vũ đi vào gian dành cho khách quý, lạnh lùng mở miệng.
Giang Tiểu Vũ phát hiện khí lạnh của Nhuận Lăng lại bám vào người.
- Vâng Nhuận đổng.
Người vừa tới đáp xong rồi đi. Khi người đó quay lại còn mang theo vài người phía sau.
Bọn họ cẩn thận đặt trang sức ở trước mặt Giang Tiểu Vũ.
- Nhuận phu nhân, cái này là cửa hàng mua ở nước ngoài với giá cao, là bộ trang sức nhất khoản thành.
Phụ vụ mang bao tay trắng, giới thiệu khái niệm cùng xuất xứ của trang sức.
Giang Tiểu Vũ nghe có điểm ngốc, "Trang sức lóe sáng thật là đẹp.
"