Chương 1 - Xin Chỉ Thị Của Nhuận Đổng, Có Cần Đuổi Theo Cô Gái Đó Hay Không?
Chương 2 - Một Nam Một Nữ Nội Tâm Diễn Thật Phong Phú
Chương 3 - Yêu Đương Là Một Loại Ma Chú
Chương 4 - Soái Ca Mang Đến Tai Nạn
Chương 5 - Báo Cáo Nhuận Đổng: Manh Thê Của Ngài Đã Đưa Đạt.
Chương 6 - Có Dám Hay Không Đi Điểm Tâm?
Chương 7 - Con Mọt Sách Nghịch Tập
Chương 8 - Một Vạn Lý Do Cự Tuyệt
Chương 9 - Muốn Hủy Hôn Ư, Không Có Khả Năng Đâu
Chương 10 - Hình Chụp Con Rể Ở Trong Túi Của Tạp Dề
Chương 11 - Chờ Mong Tuồng Của Nhà Giàu
Chương 12 - Việc Cả Đời, Nào Dám Không Nghiêm Túc
Chương 13 - Anh Là Người Của Em, Em Có Thể Quang Minh Chính Đại Mà Xem
Chương 14 - Tôi - Nhuận Lăng, Tuyên Thệ, Cả Đời Không Rời Không Bỏ
Chương 15 - Ngu Ngốc, Đây Là Phòng Tân Hôn Của Chúng Ta
Chương 16 - Vườn Hoa Tươi, Lộng Lẫy Đi Nào.
Chương 17 - Nhuận Đổng Đại Nhân, Tay Anh Có Mỏi Hay Không?
Chương 18 - Tay Đau Nhưng Đầu Càng Đau Hơn
Chương 19 - Cái Gọi Là Rời Nhà Trốn Đi
Chương 20 - Quản Gia Quái Lực
Chương 21 - Giang Tiểu Vũ Siêng Năng
Chương 22 - Tìm Đường Chết Là Một Loại Hành Vi Rất Bình Thường
Chương 23 - Hậu Quả Của Nói Dối Thật Phiền Lòng
Chương 24 - Phu Nhân Tối Thượng
Chương 25 - Diễn Kịch Không Chỗ Không Ở
Chương 26 - Chiến Tranh Chưa Bắt Đầu Đã Kết Thúc
Chương 27 - Hưởng Ké Khí Lạnh
Chương 28 - Thích Quả Lê
Chương 29 - Nhuận Đổng Chuyên Chúc Tươi Cười
Chương 30 - Khẩu Vị Của Bà Xã Nặng Như Vậy Phải Làm Sao Bây Giờ? Online Chờ, Đây
Chương 31 - Chú Chó Nhỏ Lông Xù
Chương 32 - Chú Chó Phẫn Nộ
Chương 33 - Sầu Riêng Là Cái Quỷ Gì?
Chương 34 - Tâm Trạng Cũng Muốn Phụ Trách
Chương 35 - "Răng Rắc" Nhai Không Thể Dừng
Chương 36 - Kinh Ngạc Bởi Sổ Hồng
Chương 37 - Đánh Chết Ngạo Kiều
Chương 38 - Không Cẩn Thận Ngã Gãy Eo
Chương 39 - Quả Thực Không Thể Thật Là Vui
Chương 40 - Vùi Vào Ôm Ấp Tiểu Tiên
Chương 41 - Mãnh Liệt Tới Làm Cho Người Vô Thố
Chương 42 - Lương Tâm Không Đủ Đau
Chương 43 - Nói Rất Nhiều "Thật Xin Lỗi"
Chương 44 - Để Lại Dưới Bậc Thang
Chương 45 - Không Phải Muốn Phá Hư Là Có Thể Phá Hư Được
Chương 46 - Có Đôi Có Cặp Ăn Hiếp Người
Chương 47 - Thảo Đường Ăn
Chương 48 - Có Bà Xã Dùng Thật Tốt
Chương 49 - Quảng Trường Vũ Cao Hơn Không?
Chương 50 - Nhát Gan Rồi Lại Tiện Đường Đi
Chương 51 - Tiếng Khóc Nửa Đêm
Chương 53 - Phòng Bếp Oán Niệm
Chương 54 - Đúng Lý Hợp Tình Sai
Chương 55 - Gặp Chỗ Cũ
Chương 56 - Nhất Thời Luẩn Quẩn Trong Lòng
Chương 57 - Nhất Thời Não Tàn
Chương 58 - Anh Nuôi Giang Tiểu Lôi
Chương 59 - Nam Sinh Nữ Tướng, Nữ Sinh Nam Tướng
Chương 60 - Bà Xã Vừa Mưa Vừa Nắng
Chương 1 - Xin Chỉ Thị Của Nhuận Đổng, Có Cần Đuổi Theo Cô Gái Đó Hay Không?
Chương 2 - Một Nam Một Nữ Nội Tâm Diễn Thật Phong Phú
Chương 3 - Yêu Đương Là Một Loại Ma Chú
Chương 4 - Soái Ca Mang Đến Tai Nạn
Chương 5 - Báo Cáo Nhuận Đổng: Manh Thê Của Ngài Đã Đưa Đạt.
Chương 6 - Có Dám Hay Không Đi Điểm Tâm?
Chương 7 - Con Mọt Sách Nghịch Tập
Chương 8 - Một Vạn Lý Do Cự Tuyệt
Chương 9 - Muốn Hủy Hôn Ư, Không Có Khả Năng Đâu
Chương 10 - Hình Chụp Con Rể Ở Trong Túi Của Tạp Dề
Chương 11 - Chờ Mong Tuồng Của Nhà Giàu
Chương 12 - Việc Cả Đời, Nào Dám Không Nghiêm Túc
Chương 13 - Anh Là Người Của Em, Em Có Thể Quang Minh Chính Đại Mà Xem
Chương 14 - Tôi - Nhuận Lăng, Tuyên Thệ, Cả Đời Không Rời Không Bỏ
Chương 15 - Ngu Ngốc, Đây Là Phòng Tân Hôn Của Chúng Ta
Chương 16 - Vườn Hoa Tươi, Lộng Lẫy Đi Nào.
Chương 17 - Nhuận Đổng Đại Nhân, Tay Anh Có Mỏi Hay Không?
Chương 18 - Tay Đau Nhưng Đầu Càng Đau Hơn
Chương 19 - Cái Gọi Là Rời Nhà Trốn Đi
Chương 20 - Quản Gia Quái Lực
Chương 21 - Giang Tiểu Vũ Siêng Năng
Chương 22 - Tìm Đường Chết Là Một Loại Hành Vi Rất Bình Thường
Chương 23 - Hậu Quả Của Nói Dối Thật Phiền Lòng
Chương 24 - Phu Nhân Tối Thượng
Chương 25 - Diễn Kịch Không Chỗ Không Ở
Chương 26 - Chiến Tranh Chưa Bắt Đầu Đã Kết Thúc
Chương 27 - Hưởng Ké Khí Lạnh
Chương 28 - Thích Quả Lê
Chương 29 - Nhuận Đổng Chuyên Chúc Tươi Cười
Chương 30 - Khẩu Vị Của Bà Xã Nặng Như Vậy Phải Làm Sao Bây Giờ? Online Chờ, Đây
Chương 31 - Chú Chó Nhỏ Lông Xù
Chương 32 - Chú Chó Phẫn Nộ
Chương 33 - Sầu Riêng Là Cái Quỷ Gì?
Chương 34 - Tâm Trạng Cũng Muốn Phụ Trách
Chương 35 - "Răng Rắc" Nhai Không Thể Dừng
Chương 36 - Kinh Ngạc Bởi Sổ Hồng
Chương 37 - Đánh Chết Ngạo Kiều
Chương 38 - Không Cẩn Thận Ngã Gãy Eo
Chương 39 - Quả Thực Không Thể Thật Là Vui
Chương 40 - Vùi Vào Ôm Ấp Tiểu Tiên
Chương 41 - Mãnh Liệt Tới Làm Cho Người Vô Thố
Chương 42 - Lương Tâm Không Đủ Đau
Chương 43 - Nói Rất Nhiều "Thật Xin Lỗi"
Chương 44 - Để Lại Dưới Bậc Thang
Chương 45 - Không Phải Muốn Phá Hư Là Có Thể Phá Hư Được
Chương 46 - Có Đôi Có Cặp Ăn Hiếp Người
Chương 47 - Thảo Đường Ăn
Chương 48 - Có Bà Xã Dùng Thật Tốt
Chương 49 - Quảng Trường Vũ Cao Hơn Không?
Chương 50 - Nhát Gan Rồi Lại Tiện Đường Đi
Chương 51 - Tiếng Khóc Nửa Đêm
Chương 53 - Phòng Bếp Oán Niệm
Chương 54 - Đúng Lý Hợp Tình Sai
Chương 55 - Gặp Chỗ Cũ
Chương 56 - Nhất Thời Luẩn Quẩn Trong Lòng
Chương 57 - Nhất Thời Não Tàn
Chương 58 - Anh Nuôi Giang Tiểu Lôi
Chương 59 - Nam Sinh Nữ Tướng, Nữ Sinh Nam Tướng
Chương 60 - Bà Xã Vừa Mưa Vừa Nắng
Người thường gặp tình huống đặc thù như vậy cũng có ý muốn chạy nước rút để phân cao thấp cùng quán quân.
Giang Tiểu Vũ nắm tay lại, mắt nhìn về phía cửa như liền lao đi mất.
- Anh không ăn ớt cay.
Nhuận Lăng không ngó lên mà chỉ lạnh lạnh nói.
Giang Tiểu Vũ muốn giả bộ như không nghe thấy nhưng cũng khá khó. Bởi vì tay Nhuận Lăng không biết từ khi nào đã nắm lấy tay cô.
"Buông bảo bảo ra.
"
Giang Tiểu Vũ đau khổ khóc không ra nước mắt.
- Anh nói gì cơ?
Giang Tiểu Vũ cho rằng mình nghe nhầm.
Nhuận Lăng nắm lấy tay Giang Tiểu Vũ không bỏ, đôi mắt chợt lóe. Anh tốt bụng nhắc thêm một lần nữa:
- Giang Tiểu Vũ, anh không ăn ớt cay.
- Không ăn ớt cay, vậy anh chọn phu thê phổi phiến làm gì? Chọn...
"Chọn chết à.
"
Nhận được ánh mắt đáng sợ của Nhuận Lăng, Giang Tiểu Vũ đành phải đem lời định nói nuốt trở lại.
- Khụ khụ khụ.
Giang Tiểu Vụ bị sặc nước miếng rồi.
Nhuận Lăng lấy khăn giấy lau cho Giang Tiểu Vũ.
Giang Tiểu Vũ bình tĩnh lại rồi thì nói:
- Nếu không thì em đi nấu lại cho anh nha?
Cô thề tuyệt đối sẽ không bỏ ớt cay nữa để cho Nhuận đổng đại nhân yên tâm ăn.
- Không cần.
Nhuận Lăng tốt bụng nói:
- Quá muộn rồi, không cần phiền như vậy. Em giúp anh gắp ớt cay ra thì được rồi.
Giang Tiểu Vũ nhìn ớt cay băm nhỏ xen lẫn với nhau: "Cái này làm sao mà lựa ra đây?"
- Không phiền đâu. Em liền làm lại cho anh mà.
Giang Tiểu Vũ tươi cười, kiên quyết cần mẫn một chút.
"Không được, ta liền phải này chén phu thê phổi phiến, hơn nữa muốn cùng nhau ăn, ngươi ăn ớt cay, ta ăn thịt bò.
" Nhuận Lăng kiên quyết phản đối.
- Không được, anh phải ăn chén phu thê phổi phiến này. Hơn nữa, anh muốn chúng ta cùng nhau ăn. Em ăn ớt cay, anh ăn thịt bò.
Nhuận Lăng kiên quyết phản đối. Anh nhón người đem Giang Tiểu Vũ ấn trở lại.
Giang Tiểu Vũ ngốc ngốc không biết sao lại như vậy thì Nhuận Lăng liền đem đũa nhét vào tay cô:
- Em ăn trước đi.
Giang Tiểu Vũ nắm chặt đũa nhìn về phía đồ ăn tươi sáng mà Nhuận Lăng đẩy lại. Cô làm sao cũng không có dũng khí gắp lấy.
Một bàn tay của Nhuận Lăng đặt trên bàn ăn, một bàn tay cầm chén phu thê phổi phiến. Giang Tiểu Vũ cảm giác được áp bách lớn từ anh.
Giang Tiểu Vũ mở to mắt khẩn cầu nhìn Nhuận Lăng.
"Hu hu, không thể ăn hiếp mình như vậy.
"
- Em đi lấy hai ly nước ấm và một đôi đũa nữa đi.
Nhìn Giang Tiểu Vũ đáng thương như vậy thì Nhuận Lăng cũng hết giận, mở miệng phá vỡ trường hợp giằng co này.
Giang Tiểu Vũ cười, chạy chậm cầm đồ đến.
Trong lòng cô nghĩ: "Nhuận Lăng cũng không phải ma quỷ như vậy.
"
Nhuận Lăng quay đầu nhìn bà xã nhảy nhót thì lắc đầu cười khẽ.
Hai người ngồi cùng nhau, có nước ấm, có chén đũa, có một mâm phu thê phổi phiến như mọi thứ không phải là vấn đề gì.
- Cay.
Giang Tiểu Vũ lè đầu lưỡi ra mà dùng tay quạt gió. Cô bưng nước ấm uống mấy hớp liền, rồi cười nói:
- Đã quá.
Nhuận Lăng không có nhiều biểu cảm phong phú như vậy. Anh cầm đũa gắp hai miếng thịt bò ngẫu nhiên.
- A, không phải anh nói, anh không ăn được ớt cay sao?
Giang Tiểu Vũ nhìn Nhuận Lăng gắp một ít ớt cay bỏ vào trong miệng.
Nhuận Lăng ăn, mặt không đổi sắc.
- Lừa em đó.
Nhuận Lăng đúng lý hợp tình nói.
Giang Tiểu Vũ nhìn Nhuận Lăng: "Anh gặt người ta, anh còn có lý vậy sao?"
- Hơn nửa đêm, anh làm em sợ. Anh có ý gì vậy?
Giang Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng.
- Là có ý!
Nhuận Lăng vẫn như cũ đúng lý hợp tình nói.
- A, em đánh chết anh.
Giang Tiểu Vũ rốt cuộc chịu không nổi mà tức giận.
Cô buông đũa đi đến trước mặt Nhuận Lăng. Cô nắm lấy áo ngủ của anh mà ra sức giằng xé.
Nhuận Lăng nắm lấy hai bàn tay chơi xấu. Anh nhìn đôi mắt đang phẫn nộ của Giang Tiểu Vũ, lạnh lạnh mở miệng:
- Em chắc chắn muốn xé áo choàng của anh?