[Note: Theo các bạn, chương này xuất hiện Khánh Anh của truyện Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em]
...
.
.
Trở về nhà, việc đầu tiên làm bây giờ chỉ có thể là ngủ. Vì vậy, vừa đặt người xuống chiếc giường thân yêu, Sam đã chợp mắt. Trước khi ngủ, Alice đã dặn cô, nó đi ra ngoài gặp Jonathan một lúc, khi nào tỉnh dậy thì gọi điện cho nó mua cháo về.
Jonathan hít một hơi thuốc dài, an nhàn ngồi trên ghế tựa, nhả một làn khói, đôi mắt hờ hững nhìn lên trần nhà. Hắn để chuông điện thoại rất lớn nên khi Alice gọi, hắn đã giật mình.
- Em đến nơi rồi, anh ra mở cổng đi.
-.
.
.
-
Jonathan hít một hơi thuốc nữa xong mới vứt tàn thuốc đi, thuận tay vơ lấy cốc nước uống một ngụm rồi đi ra ngoài. Alice đứng dựa người ở cổng, tay mải mê nghịch tóc, đôi mắt tỏa sáng long lanh như một chú nai nhỏ. Khuôn mặt ửng hồng trong cái nắng nhẹ của mùa lạnh, ngược lại với vẻ đáng yêu đó, nó mặc một bộ quần áo thể thao rất năng động và cá tính.
Jonathan thấy nó, liền nở nụ cười thật tươi và nắm tay nó bước vào bên trong. Yêu Jonathan đã được một thời gian dài, đây mới là lần đầu tiên nó được đặt chân vào ngôi biệt thự xa hoa này. Còn nhớ, hồi nó năn nỉ hắn cho nó đến nhà chơi, mà hắn cư nhiên từ chối để nó buồn, hắn nói trong nhà nhiều thứ bí mật, nó không thể nhìn thấy. Bây giờ, nó đang an vị ở trong nhà, nhưng nó không thấy một thứ gì bí mật cả, chỉ ngoài những thiết bị đắt tiền, đèn điện cao cấp, chứ không có một thứ gì khả nghi. Nó đành nghĩ là hắn cất đi, rồi lắc đầu không mặc niệm trong tim nữa.
Nó mải mê nhìn, màu vàng của đèn chùm làm nó hoa mắt, nhất cử nhất động của nó đều được con mắt của Jonathan thu lại, đôi môi hắn khẽ cong veo, nụ cười tươi làm nó thấy bình yên, hạnh phúc biết nhường nào. Hắn định nói gì đó nhưng lời nói chưa kịp phát ra thì nó đã cướp lời:
- Sao anh đưa em về nhà anh?
Giọng nói ôn nhu hết mực, thoang thoảng mùi vị trách móc. Hắn đứng dậy kéo nó lại, bàn tay ấm xoa xoa đầu nó. Jonathan ngắc ngứ trong lòng, nhanh chóng đánh lạc hướng câu hỏi của nó:
- Em yêu anh không?
Đó là một câu hỏi mà có lẽ chỉ một nháy mắt nó cũng trả lời được, đối với Jonathan, nó không cần nghĩ. Nó mau chóng gật đầu, như một con lật đật, lắc lư nhìn hắn. Nếu nó không yêu Jonathan, nó sẽ không khóc um lên vì ngày valentine đầu tiên của nó và hắn, hắn đã không đến. Nếu nó không yêu hắn, nó sẽ không buồn vì hắn không cho phép nó công khai tình cảm giữa hai người. Nó sẽ không chờ hắn suốt cả đêm chỉ vì một câu hẹn. Chỉ với những điều nhỏ nhặt thường ngày, cũng đủ để chứng minh tình cảm nó dành cho Jonathan to lớn thế nào.
Thật, nó yêu hắn đến mù quáng, vì hắn là mối tình đầu, khó tàn, khó phai.
Mùa Giáng Sinh năm trước, Jonathan bỏ nó để đi dự tiệc của một người nào đó trong thế giới của hắn, nó nghẹn lòng không biết nói gì hơn, chỉ biết quát lên "Chia tay đi" thế mà, chỉ với ánh mắt hiền dịu cùng câu nói hối lỗi của hắn, nó đã bỏ qua tất cả.
Sarah và Sam từng nói, nó là đứa con gái ngốc nhất trần gian, một người con trai như thế, không xứng đáng để nó dốc hết tâm huyết mà yêu thương, mà quan tâm, nhưng nó vẫn không thể nào.
.
.
ngừng yêu hắn ta được, cho dù hắn luôn tạo ra những tổn thương, hụt hẫng, tuyệt vọng cho nó.
Nhắc đến mới nhớ, cũng sắp đến mùa Giáng Sinh tiếp theo, không biết, hắn sẽ gây cho nó bất ngờ gì đây.
Không gian dường như cô đọng lại sau cái gật đầu của Alice, tim nó đập nhanh một nhịp, hắn nhìn nó, nghĩ ngợi một phút. Giọng khàn khàn bên tai nó:
- Anh nhờ em, một chuyện, được không?
- Anh nói đi, miễn không tổn thương đến hai người kia.
"Hai người kia" mà Alice nhắc đến là Sarah và Sam. Jonathan cười thống khổ, lần nào cũng vậy, hễ có chuyện gì, Alice cũng phải bảo đảm không gây hại đến Sarah và Sam trước đã.
- Nhất định không liên quan đến họ rồi - Jonathan cười híp mắt, rồi quay trở lại khuôn mặt đầy sự nghiêm túc - Anh muốn mượn tiền của em, hai tỉ.
Mắt nó khẽ nheo lại, ngước nhìn Jonathan, là hắn vay tiền nó sao? Nó không nghe nhầm, nhưng số tiền đó rất lớn đối với nó, hiện tại nó chỉ ăn của cha mẹ, tất cả tiền của nó đều được cha mẹ nó gửi qua thẻ tín dụng, nó chưa làm ra tiền, làm sao mà nó xoay xở được chứ. Nó lục lại trí nhớ, hiện tại nó chỉ còn hơn ba trăm triệu trong tài khoản mà thôi. Lấy đâu ra hơn một tỉ nữa giờ.
Nó ái ngại nhìn hắn, nửa muốn giúp, nửa phân vân.
- Nhưng em không đủ tiền, mà anh định làm gì?
Nét mặt của Jonathan, ôn nhu mà bí hiểm, hắn dùng bạc môi khiêu gợi của mình, thôi miên lý trí nó. Rất nhanh chóng, hắn đặt lên môi nó một nụ hôn, cuồng nhiệt, sâu thẳm. Hơi thở ấm áp của Jonathan phả vào tai nó, làm nó tê dại, ngứa ngáy:
- Em xoay xở được mà, đúng không? Anh cần gấp, em giúp anh, không anh sẽ chết.
Bàn tay xấu xa xoa xoa vùng gáy , cảm nhận mùi thơm mềm mại từ mái tóc của cô gái trong lòng mình, giọng hắn tha thiết vô cùng.
Bất ngờ, nó nóng mặt, liền lấy tay đẩy hắn ra. Sự thân mật giữa nó và Jonathan, chỉ một bước nữa thôi sẽ không biết kết quả ra sao. Lý trí nó hơi mờ nhạt, nửa tỉnh nửa mê. Đầu óc lúc này chỉ biết gật đại cho qua.
- Em sẽ giúp
Y rằng, hắn cười thật tươi, khuôn mặt thanh tú nhìn nó với một vẻ ma mị, quyến luyến. Nó xua xua tay
- Anh đừng nhìn em vậy. Anh đưa em về, em qua đây bằng taxi
- Ừ
Trên đường về, nó nhờ Jonathan ghé vào quán cháo gà hầm, mua lấy hai xuất, mang về cho Sam và đưa cho Sarah mang đến viện cho Vic.
Đợi Sam ăn xong, nó leo lên giường ngủ với cô. Hai người kéo chăn đắp ngang mặt, để hở đôi mắt nhìn lên trần nhà.
- Tường Anh, tao thấy mệt mỏi quá, tao muốn về thăm Việt Nam thật đấy.
- Lại có chuyện gì? Nói xem.
Đang nằm với tư thể nhìn lên trời, bỗng nhiên nó quay phắt người nhìn Sam, đôi mắt đen láy chớp một cái
- Mày hiểu tao đấy, mày cho tao vay năm trăm triệu.
Sam nhếch môi, sờ vội trán nó
- Mày uống nhầm thuốc?
- Không, tao cần tiền thật - Nó cụp mắt.
- Mày nói lý do đi.
- Tao không nói được không, hay thôi, coi như tao chưa nói gì. - Nó quay mặt đi, khó khăn lắm mới cố nhắm mắt lại được. Sam chẳng lên tiếng nữa, cô cũng quay mặt đi về hướng ngược nó.
Buổi chiều.
Alice rời khỏi biệt thự, đến thư viện quốc gia. Người ta nói, nếu gặp vấn đề gì khó giải quyết, chỉ cần chú tâm vào đọc cuốn sách hay, bạn sẽ quên đi mọi âu lo.
Trùng hợp thay, Mark cũng đang trên đường đến thư viện.
Nó bước qua nhiều dãy sách khác nhau và dừng lại ở dãy sách có tên"tiểu thuyết tình yêu". Nó mân mê cầm trên tay cuốn sách yêu thích. "Cứ lạnh lùng đi! Rồi anh sẽ mất em"
Phập!
Cuốn sách trên tay rơi xuống, nó đụng phải hắn, kẻ vô tình va vào nó. Hắn chán ghét, nhặt cuốn sách lên, toan vứt đi thì nó ngăn lại, tay nó đẩy hắn một cái và ra lệnh.
- Đưa ngay đây!
- Làm người yêu tôi, tôi sẽ đưa! - Hắn cười tà mị, đèn của thư viện bỗng chốc tắt ngủm, chỉ còn thứ ánh sáng yếu ớt như viên thủy tinh lóe sáng trong đêm hắt ra. Không biết vô tình hay cố ý mà điện tắt, nó chỉ cảm nhận được khuôn mặt mỹ nam của hắn đang áp sát lại mặt nó, thật nhẹ nhàng, quyến rũ. Hắn chính là con hồ ly, yêu nghiệt, nó sẽ có lỗi với Jonathan nếu còn ở gần hắn mất.
- Nếu cậu đẹp và giỏi như Hạo Khánh Anh, mà thôi, được bằng một góc nhỏ của anh ấy thôi, tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị ấy!
Nó cười hờ hững, nó cuồng si nhân vật tên Khánh Anh, ngũ quan tuấn mỹ, góc cạnh hoàn hảo, nó sẽ không biết tưởng tượng ra vẻ đẹp đó thế nào khi gặp được Mark. Quả thực, Mark chính là người con trai tuấn mỹ kia, mỗi tội "nhà nghèo"
- Tưởng tượng xem, một trăm năm trước, tôi phải gọi Khánh Anh là cụ, sao cô lại có thể gọi là anh được nhỉ?
Alice sặc một cái, ho liên tục.
- Cô còn cuồng ai nữa?
- Vương Chí Lâm, Hứa Thiên Phong, Lộc Hàm, Thế Huân.
.
.
- Ảo tượng, tôi đề nghị cô.
.
.
cuồng tôi đây này, họ xa cô lắm.
.
.
Alice vứt cả quyển sách vào mặt Mark, phũ phàng nói:
- Còn lâu!
- Họ đều có nhân vật nữ yêu thương rồi, chỉ có cô thiếu tôi thôi.
- Tôi còn người khác, không bao giờ là cậu.
- Tôi sẽ thay đổi điều đó.
- Cậu làm bằng cách nào?
- Bằng cách này.
.
.
Dứt câu, hắn đặt môi mình lên môi nó, quá nhanh và nguy hiểm. Hắn cười tà tà, quay lưng đi, nó thẫn thờ nhìn theo, bóng hắn đổ xuống sàn nhà, huyền bí, mờ ảo.
- Tên Thái Giám chết chiệt, tôi không bao giờ yêu Thái Giám đâu, đồ không có.
.
.
ch.
.
.
Cảm nhận được đôi mắt sắc bén hơn diều hâu của hắn, nó liền bịt miệng lại để không thốt ra từ cuối. Trước khi ra khỏi phòng, hắn nháy mắt đầy ẩn ý:
- Cô cẩn thận, tôi không phải Thái Giám!
Alice quệt môi, vị ngọt của hắn, khác của Jonathan, nhưng đều khiến nó bấn loạn, tim đập nhanh không hồi kết.
Càng ngày, hắn càng trở lên yêu nghiệt, quyến rũ nó lúc nào không hay. Chết tiệt. Không biết hắn tu mấy trăm năm nữa, chắc một trăm năm, hắn có họ với Khánh Anh mất.