Vài ngày sau đó, sau khi kiểm tra lại hộ chiếu để chuẩn bị về Việt Nam thì có hai người xuất hiện trước mặt Alice. Đó là một đôi nam nữ, sánh bước bên nhau, trông họ thật đẹp đôi. Cô gái với mái tóc xoăn màu vàng, khuôn mặt đầy đặn xinh đẹp, chàng trai với đôi mắt sắc hơi nhíu lại, gương mặt mờ mờ vài vết sẹo nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời.
Alice đứng hình một lúc khi thấy họ, tròng mắt bỗng dưng bao phủ một lớp sương mờ rồi nhanh chóng lấy tay lau đi. Điều cô cần làm bây giờ không phải rưng nước mắt, cô không được yếu lòng trước những kẻ gây thương tổn cho cô. Phải mạnh mẽ, nhất định thế.
Jonathan nhìn vào ánh mắt nâu buồn của Alice, nhìn dáng vẻ mạnh mẽ cứng rắn của cô, hắn tự cảm thấy thật không hợp với cô, cô tinh nghịch nhưng hắn quá rõ tính cách của cô thế nào, yểu đuối và mềm lòng. Bỗng, hắn ngạc nhiên khi thấy Alice cười khẩy một cái, mắt sắc như một con dao găm nhưng lại lóe sáng yếu ớt. Miệng nhàn nhạt nói:
- Anh định chia tay tôi có đúng không?
Roy nhìn chằm chằm vào Alice, dửng dưng lồng tay mình vào tay Jonathan, rõ ràng hành động này của Roy muốn trêu đùa, thách thức con mắt của Alice. Thật sự Roy rất quá đáng, dù sao cô và nhỏ cũng từng là bạn, sao nhỏ có thể làm như vậy được nhỉ? Cô đáng ghét lắm đúng không? Cô dời mắt khỏi tay hai người kia, bỏ qua hình ảnh đó mà chú tâm đến câu trả lời của Jonathan.
- Đúng vậy. - Jonathan khẽ cười với Roy, đôi mắt âu yếm đặt lên khuôn mặt Roy, liên tục trêu ghẹo con tim mỏng manh như cánh bướm của Alice. Thế nhưng, cánh bướm đó có ngày phải cứng lên, không mềm mại để người khác uốn éo được. Lúc này, Alice cười cợt nhả, sẵn sàng nói ra những điều sâu trong lòng mình:
- À, thế Jonathan, anh nghe đây, tôi chính thức chia tay anh. Vậy nhé!
Hai từ cuối cùng được cô nhấn mạnh, khóe miệng âm thầm cười lạnh.
Jonathan vô cùng khó hiểu, lên giọng hỏi:
- Là sao?
- Là tôi đá anh đó, ngu ngốc. Chúc hai người hạnh phúc. Ha ha...
.
Alice cười lớn, cười họ mà như cười chính bản thân mình, và sau đó quay lưng đi, chắc cô sẽ không bao giờ có thể quên những kỉ niệm với Jonathan nhưng sẽ không còn vui và chấp niệm khi nhớ về chúng nữa. Cô chỉ giận, giận hắn chưa bao giờ tôn trọng và yêu thương cô.
Chính thức mà nói, cô là người đá hắn, cô sẽ không phải sợ người đời bới móc xỉa xói "À thì ra con này bị đá" nhưng vui gì chứ, trong lòng cô như một cuộn len càng gỡ càng rối.
Cuối cùng, cô cũng đã nói lời chia tay.
Còn nhớ ngày trước cô từng nói với hắn "Nếu anh không nói chia tay trước, em sẽ không bao giờ nói, em không cần gì hết, chỉ cần anh" Nghĩ lại, thật nực cười. Thật sự phũ phàng quá, lòng người đổi thay đến mức Trái Đất cũng không thể xoay kịp.
Cũng may cô không phải loại người si mê để níu kéo, cô biết thế nào là xứng đáng rồi, cô biết nên vứt bỏ những gì không thuộc về mình rồi.
Trời hôm nay lặng gió, tâm hồn cô vẫn đầy rẫy gánh nặng, chưa nhẹ nhõm là bao. Chỉ khi cô bước đi thật nhanh, rời khỏi chỗ này và không thể để gương mặt kia biến thành cơn mộng mị trong tim thì cô mới cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn. Chạy, chạy và chạy, không biết mình nên chạy đi đâu, cứ nghĩ đến cảnh Roy thay thế chỗ ngồi của mình, cô lại bực tức và chán chường hơn là đau khổ và thất vọng. Nếu không phải là người bạn cô yêu quý thì cô đã không suy nghĩ nhiều như thế này. Và dù sao, cuộc tình của cô và Jonathan đã trải qua nhiều năm tháng, không thể ngày một ngày hai là quên được.
Trách thì trách thật nhưng cô vẫn hoài cảm ơn Jonathan, bởi hắn đã cho cô biết phải tự làm quen với những tổn thương mà dòng đời xô đẩy, thế nào là bước qua đắng cay tủi hờn, biết tôn trọng và yêu thương bản thân mình hơn là làm tất cả vì người khác.
Thành phố lên đèn như đêm đen được thắp sáng, cô chẳng thể nào đếm được mình đã đi được bao nhiêu bước, chỉ biết rằng đôi chân này đang rất mỏi, muốn dừng lại, muốn một điểm tựa.
Ngồi trên xe, đôi mắt băng giá dán chặt lên thân hình nhỏ bé đang bước đi , chẳng cần nói cũng đủ biết người con trai này đang khó chịu biết nhường nào, tay nắm chặt vô-lăng, chân đạp thắng như trút giận, hàng lông mày anh tuấn khẽ chau lại, dửng dưng để răng cắn chặt môi dưới và lái xe đến gần người con gái kia.
Bánh xe dừng lại đột ngột ma sát với mặt đường vang lên một âm thanh chói tai, Alice nheo mắt thích nghi với ánh sáng đèn pha ô tô, chưa dừng lại ở đó, cô liên tục nheo mắt khi nhận ra người ngồi trong xe là ai.
Anh đến đây làm gì? Tại sao mỗi lúc cô chán nản, buồn bã là anh lại xuất hiện, rốt cuộc cô và anh có duyên phận gì vậy?
- Lên xe nhanh. - Mark ra lệnh, tay chỉ thẳng vào mặt Alice như muốn chỉ trích cô.
- Có chuyện gì? - Cô hơi sửng sốt với thái độ của anh nhưng rồi cũng lên tiếng
Mark cười nhạt nhẽo, giọng nói lúc này có vẻ dịu dàng hơn một chút.
- Tôi đưa em về.
Trên đường về, Alice im lặng, Mark cũng im lặng, tiếng gió thổi vù vù qua thân xe càng lúc càng rõ rệt khi cả hai không nói câu nào. Mark chăm chú lái xe, thỉnh thoảng quay sang nhìn người con gái bên cạnh. Anh đang không vui nên anh không muốn nói nhiều. Xong, có tiếng chuông đổ, anh nhận được cuộc điện thoại từ Yến Nhi, dù không muốn nghe nhưng anh vẫn lịch sự bắt máy.
Anh chưa kịp nói gì thì Yến Nhi đã nói một tràng dài bằng giọng vui tươi, kháu khỉnh:
- Anh Thiên, anh đang làm gì vậy? Em nhớ anh chết đi được, tuần sau là sinh nhật em rồi, em có mở tiệc, hi vọng anh sẽ về chung vui với em.
- Còn gì nữa không?
- À, lâu nay em hay mất ngủ, anh hát ru em ngủ được không?
- Em mở nhạc lên mà nghe.
- Nhưng em thích anh hát.
- Thôi, ngủ đi, ngủ ngon.
Mark miễn cưỡng nói, không thì Yến Nhi sẽ tiếp tục quấy rầy anh mất.
Alice ngồi bên cạnh, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Đến nhà, cô vội mở cửa xe và định đi ra thì Mark kéo tay cô lại, bất ngờ cô hơi ngả người về phía sau. Alice nhăn mũi, nhịp tim bỗng đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, gió đêm làm mũi cô đỏ hoe.
.
.
- Có chuyện gì à?
- Tôi chính thức theo đuổi em. Vy! - Anh gọi cái tên đó sao thân mật đến vậy, giờ cô mới biết tên Vy ấm áp và đẹp biết nhường nào.
Cô đã thất bại trong tình yêu, và cô sợ nó, nhưng anh lại là người khơi dậy tình yêu và đốt cháy ngọn lửa mới tắt trong lòng cô. Đáy mắt hiện lên một tia sáng, khóe môi giật giật nửa cười nửa không, cô bấu chặt vạt áo, lắc nhẹ đầu cho qua, cô làm sao có thể chấp nhận tình cảm của anh, cô ghét tất cả, cô ghét sự đỗ vỡ. Nếu cô lại đâm đầu vào anh, e là cô sẽ có kết cục như cô đâm đầu vào Jonathan. Trước nay Jonathan luôn có người thầm thương trộm nhớ vì diện mạo không có chỗ nào chê, phải nói đẹp không tì vết. Ấy mà thoạt nhìn Mark còn đẹp hơn Jonathan rất nhiều, cơ hội giữ anh trong tay của cô càng ít đi. Phải rồi, cô không thể đi theo vết xe đổ được, cô phải từ chối.
.
.
mặc dù cô cũng có tình cảm với anh.
- Em không yêu anh!
Mark nhìn Alice từ phía sau, khóe miệng hếch lên một đường cong tuyệt mĩ, tay khoanh trước ngực nói bằng giọng thản nhiên hết sức. Kéo Alice từ trên mây rơi tuột xuống mặt đất.
- Tôi chưa có nói yêu em.
Alice vuốt vuốt ngực, tự nhắc mình không được xoay người lại nhìn anh, sợ anh sẽ nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ ửng như quả cà chua chín thì không còn gì đáng ngượng hơn nữa.
Lúc này, đôi mắt của Mark hơi cong lên ý cười, nó rất đẹp làm tất thảy mọi trái tim thiếu nữ tan chảy. Và cô được lọt vào tầm mắt xanh của anh, cô nên cảm thấy may mắn thay vì ngượng ngùng chứ nhỉ.
- Tôi biết em đang không vui, vì thế tôi cho em một ngày để quên hắn ta.
Một ngày, anh làm gì mà tiết kiệm thời gian thế. Một ngày để quên đi mối tình hơn hai năm, quả thật còn khó hơn không mặc quần áo chạy ra ngoài tuyết chơi. @@
Alice bước đi một mạch, tiếng thở và nhịp tim trở lại đều đặn, hô hấp cũng không còn dồn dập như ban nãy. Cô có nên nắm bắt cơ hội trước mắt để sau này không phải hối hận không? Thượng đế đang đem tới cho cô một người mới, là thật lòng hay dối trá vậy?