Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn

Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn

Cập nhật: 22/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 785
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hài Hước
Xuyên Sách
     
     

…. Bởi vì chúng ta là người a.

Câu này nói đến rất có khí phách, nhưng Ôn Liễm Cố nghe vào trong tai lại cảm thấy vô cùng hoang đường buồn cười.

Người sao?

Cũng không phải.

Yêu sao?

Không hẳn vậy.

Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng không biết chính mình được tính là thứ gì.

Hiện tại lại có loại nữ nhân ngu xuẩn ở trước mặt hắn nói ra lời nói son sắt “Chúng ta là người”.

Ôn Liễm Cố nghĩ, nàng luôn miệng nói hắn giết yêu quái là đúng, yêu quái muốn giết hắn là sai, kia nếu đổi ngược lại thì sao? Nếu…. Hắn muốn giết người thì thế nào?

Một cái chớp mắt ngắn ngủn, Ôn Liễm Cố lại thay đổi chủ ý.

Hắn không muốn để Giang Nguyệt Điệp chết ở địa lao.

Ôn Liễm Cố gấp không chờ nổi mà muốn thưởng thức thiên chân nhân loại ngu xuẩn này, thấy được biểu tình sau khi biết được thân phận của mình.

Nhất định sẽ rất thú vị.

Ôn Liễm Cố cong lên khóe môi, không đợi hắn mở miệng, bên tai liền truyền đến thanh âm nghi hoặc của Giang Nguyệt Điệp.

“Chờ một chút, hai chúng ta nói nửa ngày…. Sở đại hiệp, yêu quái vừa rồi kia đâu?”

Từ Ngọc: …. Cảm ơn ngươi rốt cuộc đã nhớ đến ta.

Hắn bị hai người làm lơ hồi lâu, đã bị ép co lại thành một đoàn thật lâu.

Giang Nguyệt Điệp không thấy rõ tình hình trong địa lao, nàng là thật sự hoang mang.

Cái gọi là “Vai ác chết bởi nói nhiều”, nhưng lúc này đây yêu quái “Từ Ngọc” dường như chưa nói lời nào, ngược lại là nàng cùng “Sở Việt Tuyên” đang xem ánh nến trong địa lao, xem bàn tay, từ khởi nguyên của nhân loại nói tới sự diệt vong của yêu tộc.

Kết quả Từ Ngọc liền như vậy biến mất tại chỗ???

“Không cần lo lắng”.

Như là nhận ra trong lòng Giang Nguyệt Điệp đang hoang mang, Ôn Liễm Cố nhẹ giọng cười một cái, gãi đúng chỗ ngứa mà mở miệng: “Ta vừa rồi đã dùng dây yêu trói hắn lại, hắn không thể động đậy, giờ phút này đã hóa thành nguyên hình”.

Dây thừng trói yêu a, Giang Nguyệt Điệp biết thứ này.

Đây là một trong những bảo vật thuộc môn phái của nam chính Sở Việt Tuyên.

Đang trên đường tìm kiếm Cửu Long Nguyệt, dây thừng trói yêu đã giúp nam chủ làm không ít việc.

Chờ một chút, vừa rồi hắn nói là “Dây trói yêu” sao? Giống như phát âm không hợp lắm?

Tên yêu quái này là “Từ Ngọc”, bản thể hình như là con ếch, trên người có huyết mủ, sau khi hóa hình dung mạo lại càng xấu xí, toàn thân chỉ có một chút chỗ tốt”.

A, con ếch, cái này a….

Đây còn không phải chỉ là một con ếch thôi sao?

Giang Nguyệt Điệp bị lời nói của thanh niên làm đi chệch nhịp, nàng đem chút việc nhỏ xíu không thích hợp kia ném sau đầu, lại lần nữa lâm vào trầm tư.

Nói tóm lại, vừa rồi nàng bị một con ếch xào sả ớt đùa giỡn? Còn tốt là nam chủ kịp thời lên sân khấu, cứu nàng ngay trong lúc đang bỏ dầu muối xào lăn!

Nam chủ là người tốt a!

Vì thế lúc Ôn Liễm Cố lại lần nữa quay đầu đi, liền đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Giang Nguyệt Điệp.

Ánh mắt nàng vẫn luôn rất dễ hiểu, tỷ như hiện tại, ánh mắt mở to tràn ngập cảm kích.

Nguyên do trong đó, thật là làm người ta khó hiểu.

Ôn Liễm Cố tạm dừng một lát, cười nhạt nói: “Máu của yêu quái Từ Ngọc, có thể dùng để chiếu sáng”.

Giang Nguyệt Điệp sửng sốt, lòng bàn tay chợt hơi lạnh, bỗng nhiên bị lấp vào một đồ vật lạnh lẽo.

Giữa lúc đang nói, Ôn Liễm Cố không biết khi nào đã đứng phía sau nàng, đem chuôi kiếm nhét vào trong tay nàng, một cái tay khác như có như không vòng lấy eo nàng, vài sợi tóc rơi xuống, đảo qua cổ Giang Nguyệt Điệp.

Mùi hương như có như không chui vào chóp mũi Giang Nguyệt Điệp, nàng nhíu nhíu cái mũi, theo bản năng mà phân biệt.

Lần này không giống như cái gì mà cơn gió nhẹ hay ánh trăng sáng, ngược lại giống như vòng kẹo mạch nha làm lạnh mượt mà.

Cùng cái gì mà thanh nhã đoan chính đều không quan hệ, mùi hương này mang theo một cỗ lạnh lẽo ngọt lịm, không có chút độ ấm nào, rồi lại phiền lòng khó giải quyết.

Một khi bị dính lên, liền sẽ vướng mắt, không rõ ràng.

“Đi thôi”.

Thanh âm nhẹ nhàng của Ôn Liễm Cố vang lên bên tai, hắn buông mắt xuống, khóe miệng mang theo mê hoặc dường như dung túng.

“Dùng nó chiếu sáng, như vậy chúng ta sẽ rất nhanh được ra ngoài”.

Giang Nguyệt Điệp trầm mặc một cái chớp mắt, chậm rì rì mà giơ trường kiếm trong tay trái lên: “Dùng cái này sao?”

“Ừm”.

Giang Nguyệt Điệp lại lần nữa xác nhận: “Không có cái khác sao?” Tỷ như đoản kiếm linh tinh? Tốt nhất là đem đoản kiếm gọi là “Lưu quang” tới….

“Không có”.