Trong thời gian ngắn, Ôn Liễm Cố cúi người, Giang Nguyệt Điệp trăm triệu lần không nghĩ tới sức lực người này lớn đến như vậy, đột nhiên không kịp phòng bị hoàn toàn không kịp phản kháng.
Một trận trời đất quay cuồng, Giang Nguyệt Điệp lại lần nữa nhìn chăm chú.
Phía sau là vách tường, bên cạnh là đám cháy.
Mà người trước mặt, là nam chủ.
Giang Nguyệt Điệp lâm vào trầm tư, năm lần bảy lượt tiếp xúc cùng nàng như vậy, Sở Việt Tuyên thân là nam chủ thật sự không thành vấn đề sao?
Ôn Liễm Cố rất có hứng thú mà quan sát Giang Nguyệt Điệp, không đánh gãy lời tự hỏi của nàng.
Ngay tại lúc nàng còn có thể phát ngốc, xem ra nàng thật sự tín nhiệm “Sở Việt Tuyên”.
Không phải tín nhiệm “Sở Việt Tuyên người này, mà là tín nhiệm ba chữ “Sở Việt Tuyên”.
Phát hiện điểm này Ôn Liễm Cố nhịn không được mà cười một tiếng, chợt cúi đầu, dán ở bên tai Giang Nguyệt Điệp, nhu nhu mà mở miệng: “Giang cô nương biết cửa nằm ở đâu”.
Hắn ngữ khí bình đạm, Giang Nguyệt Điệp cũng không lưu ý, có lệ nói: “A, đối….
”
“Như vậy Giang cô nương có thể nói cho tại hạ không, vì sao từ lúc bắt đầu, ngươi liền biết cửa ở nơi nào?”
Giang Nguyệt Điệp phát ngốc, bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thâm trầm kia, chỉ một thoáng, tay chân bất giác lạnh cả người, theo bản năng muốn lui về phía sau.
Nhưng phía sau chính là đoạn bích tàn viên, người bên cạnh là biển lửa vô tận, nàng nơi nào còn có đường lui?
“Lại nói tiếp, Giang cô nương thật ra trấn định trầm ổn, có thể nói là nữ trung hào kiệt”.
Ôn Liễm Cố cong cong mặt mày, nhận thấy nàng hoảng sợ cùng sợ hãi, cảm thấy thú vị, vì thế đem người ép đến càng khẩn trương hơn.
“Ta nghĩ, một phân trấn định này, có lẽ là bản tính của ngươi”.
Giang Nguyệt Điệp cảm thấy mình nên khẩn trương, nhưng đầu óc lại không chịu khống chế bắt đầu thất thần.
Hắn dựa đến cực gần, gần đến khi phun ra mấy chữ đó, Giang Nguyệt Điệp thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực hắn chấn động, lại không nghe thấy tim hắn đập.
Đại loại là chung quanh quá ầm ĩ đi, Giang Nguyệt Điệp nghĩ.
“Lại hoặc là, còn có loại khả năng thứ hai”.
Mặc dù lúc này, thanh âm Ôn Liễm Cố vẫn như cũ ngậm ý cười, chỉ là ý cười này bị lửa xung quanh lôi kéo đến vặn vẹo, truyền vào trong tai Giang Nguyệt Điệp, ngược lại như họa bì yêu cốt rốt cuộc xé đi ngụy trang.
Hắn cười khẽ một tiếng, trích tiên quỷ mị, tất cả tại ý cười.
“Giang cô nương sớm đã biết, sẽ có một người tới nơi này cứu ngươi”.
“Mà người này, nhất định là ‘Sở Việt Tuyên’ “.
Trái tim Giang Nguyệt Điệp nhảy thật mạnh.
Nàng vẫn là bị hoài nghi.
Trăm kín vẫn có một hở, huống chi nàng căn bản không có thời gian làm ra một kế hoạch hoàn hảo.
Nhưng càng là ở thời điểm này, thì càng không thể rụt rè.
Giang Nguyệt Điệp cưỡng bách chính mình ngẩng đầu đối diện cùng “Sở Việt Tuyên”, chẳng sợ móng tay đều véo vào lòng bàn tay, cũng như cũ không lùi bước.
Nàng rõ ràng ý thức được, lúc này đây mình tuyệt không thể lùi bước.
Nói đến cũng kỳ quái, mặc dù trong miệng nói lời hoài nghi, nhưng người trước mắt vẫn là tươi cười.
Ngọn lửa bên cạnh nổ vang, làm như muốn đem hết thảy càn quét cắn nuốt, có hắn che ở trước người, ngăn cách lửa cháy đang kiêu ngạo, Giang Nguyệt Điệp thế nhưng cảm thấy an toàn rất nhiều.
Cảm xúc căng chặt bỗng nhiên lơi lỏng.
Hai người cách nhau cực gần, nương cơ hội này, Giang Nguyệt Điệp nhìn thấy tròng mắt người này rõ ràng hơn.
Như hồ sâu đầm lầy, không thấy tháy, càng không thể nắm lấy.
Bỗng nhiên, Giang Nguyệt Điệp nhớ tới đã từng xem qua “Băng sơn lý luận”.
Khi bạn nhìn thấy phần chóp băng trên mực nước biển thì đó chỉ là một phần nhỏ của tảng băng trôi, còn nhiều tảng băng trôi nguy hiểm và hùng vĩ ẩn sâu dưới mực nước biển mà con người không hề biết.
Giờ khắc này, Giang Nguyệt Điệp đối diện với ánh mắt của Ôn Liễm Cố, trong đầu bỗng nhiên hiện lên ý niệm này.
Cũng không biết là sau khi băng tan, ở sâu dưới hồ yên tĩnh, đến tột cùng là một phen quang cảnh như thế nào.
“Về cửa ra….
” Giang Nguyệt Điệp rũ xuống đôi mắt, che giấu hoảng loạn trong mắt, “Là do lúc trước ta nghe những tiểu yêu đó nói”.
Trong lúc hoảng loạn, nàng cũng không tìm thấy lời thích hợp…. Cũng không thể nói là đã xem qua cốt truyện được?
Giang Nguyệt Điệp bình tĩnh lại, bắt đầu vắt hết óc mà vô căn cứ: “Khi ta bị những tiểu yêu đó mang vào, mơ hồ nghe bọn hắn nói qua, phía Tây Nam có cửa ra”.
“Đến nỗi Sở đại hiệp ngươi…. Ngươi có thể tới đây hay không, ta chỉ là một người thường bị bắt thì sao có thể biết chứ? Chỉ là Sở đại hiệp vô cùng anh dũng, diệt yêu trừ ma, ta một đường đến đây đã nghe không ít lời đồn….
”
“Sau khi gặp gỡ, một nữ tử yếu ớt vô lực phản kháng như ta, cái gì cũng làm không được, cho nên chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng”.
Nói tới đây, Giang Nguyệt Điệp dừng một chút, cố tình đề cao âm thanh, làm ra bộ dáng nhảy nhót cực kỳ vui mừng.
“Không nghĩ tới trời cao thật sự nghe được tâm nguyện của ta, phái Sở đại hiệp tới, cứu thoát ta khỏi biển khổ”.
Giải thích như vậy, hẳn là hợp tình hợp lý? Giang Nguyệt Điệp thật cẩn thận liếc mắt nhìn thần sắc đối phương.
Lời nói dối này của nàng vừa nghe chợt thấy thiên y vô phùng, nhưng Từ Ngọc ngồi cách bọn họ vài bước.
Chỉ cần “Sở Việt Tuyên” hơi hoài nghi, cởi bỏ trói buộc Từ Ngọc, vừa hỏi liền có thể dễ như trở bàn tay mà vạch trần.