Ôn Liễm Cố rũ xuống đôi mắt, ánh mắt dừng ở trước người, ngón tay nắm hắc kiếm vuốt ve chuôi kiếm vài cái.
Dựa theo từ trước đến giờ, hắn nên động thủ.
Không chỉ bởi vì nàng lầm thân phận chính mình, năm lần bảy lượt mà đem chính mình xem thành “Sở Việt Tuyên”, mà còn bởi vì nàng nói dối.
Hắn ghét nhất là nói dối.
…. Nhưng lúc này đây lại bất đồng.
Nàng nói là bởi vì “Sư huynh của Ôn Liễm Cố” mà tin hắn xác thật là giả, nhưng nàng tin hắn, lại là thật.
Tiền căn hậu quả, thật sự vớ vẩn đến mức làm người ta phải bật cười.
Nghĩ như vậy, Ôn Liễm Cố không khỏi cười thấp ra tiếng, hắn quay đầu đi, rất có hứng thú mà nổi lên đánh giá Giang Nguyệt Điệp, lại theo động tác nàng mà rũ mắt xuống, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên tay đang lôi kéo tay áo mình.
Ôn Liễm Cố bỗng nhiên nói: “Mới vừa rồi ngươi nói, đều không phải là khuynh mộ với ta”.
Giang Nguyệt Điệp sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, nàng gật gật đầu, sợ đối phương nhìn không rõ, lại dùng giọng mũi nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
“Ngươi nói tâm mình đã có Ôn Liễm Cố”.
“A đúng đúng”.
Được trả lời, Ôn Liễm Cố vẫn không hài lòng, hắn hơi hơi nhíu mày, dịch mở ánh mắt, hư hư nhìn về phía trước.
“Nếu như thế, ngươi lặp lại lời đã nói trước đó thêm lần nữa”.
Lặp lại lời nói trước đó?
Giang Nguyệt Điệp mê mang mà chớp mắt, mới phản ứng lại ý tứ “Sở Việt Tuyên”.
“Ta không thích ngươi…. Ta thích Ôn Liễm Cố?” Giang Nguyệt Điệp thử thăm dò mở miệng.
Vô hình trong vạn vật, có một tia cảm xúc đặc thù cực nhanh, nhanh đến không kịp bắt giữ.
Biểu tình Ôn Liễm Cố nhu hòa hơn rất nhiều, nguyên bản là huề nhau, khóe môi giơ lên một độ cung, thuận tiện duỗi tay sờ vào tóc Giang Nguyệt Điệp, động tác nhìn như vô cùng ôn nhu, nhưng tay khi dừng ở cổ nàng, bỗng dưng siết chặt.
Sẽ không làm nàng phát hiện, cũng có thể đủ mất mạng trong phút chốc.
“Đúng vậy, lặp lại lần nữa”.
…. Khá lắm, lần này không phải xoa búp bê Tây Dương, mà đổi thành trờ chơi máy đọc lại phải không?
Lòng Giang Nguyệt Điệp tràn đầu phun tào, nhưng giờ phút này lại bị người nắm lấy vận mệnh bóp cổ, hoàn toàn vô pháp phản kháng.
Giờ phút này trạng thái như một con mèo nhỏ phạm sai lầm bị chủ nhân bắt được, Giang Nguyệt Điệp xoay đầu, lại ngưỡng ngưỡng cổ, bực bội đến mắt trái đều bắt đầu nhảy.
Không biết nam chủ này lại phát điên cái gì.
Bất quá dựa theo kịch bản ngôn tình, pháo hôi như nàng chạm vào, chỉ sợ lúc sau phải cụt tay tạ tội nam chủ?
Ngay lúc hai người đang giằng co, phía trước có chút ánh sáng nhỏ truyền đến, mà phía sau tiếng vang nổ mạnh cũng dần dần rời xa.
Này đại biểu, bọn họ lập tức liền tới lối thoát.
Giang Nguyệt Điệp lập tức ý thức được chuyện này, nàng do dự không đến một giây, liền chủ động mở miệng: “Nếu ta lặp lại, ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu của ta không?”
Sợ nam chủ hiểu lầm, Giang Nguyệt Điệp lại vội vàng bổ sung nói: “Không phải là đại sự gì… liền tỷ như, cho ta một phen đoản kiếm linh tinh?”
Đoản kiếm? Trên người Sở Việt Tuyên tựa hồ có một cây.
Ôn Liễm Cố cười khẽ một tiếng, thong thả ung dung nói: “Ngươi nói trước đi”.
Này hẳn là có ý đáp ứng đi?
Xuất phát từ việc tín nhiệm mù quáng đối với nam chủ, Giang Nguyệt Điệp lập tức nói: “Ta đều không phải là khuynh mộ với ngươi, mà tâm ta chứa Ôn Liễm Cố”.
“Không đúng, lại đi”.
Đầu Giang Nguyệt Điệp đầy dấu chấm hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
Đợi vài giây, đối phương không trả lời, Giang Nguyệt Điệp chỉ phải lặp lại lần nữa: “…. Ta không phải là khuynh mộ với ngươi, mà là ta thích sư đệ ngươi Ôn Liễm Cố”.
“Lại đi”.
Một lần lặp lại một lần, Giang Nguyệt Điệp hợp với sáu nói bảy biến, nói đến miệng đắng lưỡi khô, đầu như muốn hôn mê, đối phương vẫn không hài lòng, chỉ nói “Lại đi”.
Khi ở lần thứ chín, tính tình Giang Nguyệt Điệp trước nay thật tốt rốt cuộc cũng bùng nổ.
“Sở Việt Tuyên!
”
Giang Nguyệt Điệp dừng lại bước chân trong giây lát, cánh tay gắt gao nắm lấy tay áo đối phương, đem đối phương kéo đến một chỗ ngoặc, đồng thời ngẩng đầu trừng đối phương, cả giận nói: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, vì cái gì cứ muốn ta lặp lại hết lần này tới lần khác! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!
”
Sức lực Giang Nguyệt Điệp không tính là lớn, Ôn Liễm Cố lại dừng theo bước chân nàng, mềm nhẹ mà mở miệng: “Ta càng không nói rõ ràng, ngươi lại làm như thế nào?”
Thái độ ôn hòa, bổn ý cường thế.
…. Hơn nữa chính mình, giống như xác thật thấy hắn không có biện pháp.
Hai người so với nhau, càng thêm giận.
Giang Nguyệt Điệp vốn là tính tình lớn, thấy đối phương là thái độ này, ngoài miệng cũng không chịu thua, oán hận nói: “Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người!
”
Cũng không biết lời này chọc trúng điểm cười nào của Ôn Liễm Cố, hắn bỗng nhiên rầu rĩ mà nở nụ cười.
“Có đạo lý”.
Ôn Liễm Cố không chút nào để ý tình cảnh chính mình hiện giờ, một bên tay áo của hắn bị Giang Nguyệt Điệp túm chặt, liền vươn ra một cái tay khác, cẩn thận vì nàng sửa sang lại má trái, mắt cười cong cong.
Giang Nguyệt Điệp cảm thấy tình hình trước mắt mình rất là cổ quái.