Cơ Hàn Uy và Tưởng Vi đến, không khí trong nhà lập tức trở
nên gượng gạo, căng thẳng. Anh ta cười lịch sự chào mấy người
trong nhà, sau đó đi tới chỗ Kỷ Từ Nhiên, muốn ngồi cạnh cô.
Kỷ Du Triệt thấy vậy liền nhanh chóng nhảy qua chỗ em gái
ngồi, Mạc Tinh Duyệt phối hợp, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh
còn lại. Kỷ Từ Nhiên ngồi giữa hai người này, tâm tình vô cùng
tốt. Cơ Hàn Uy thì ngược lại, trong lòng có bao nhiêu khó chịu
cũng phải cố gắng nhịn xuống, gượng cười rồi tìm chỗ trống khác
mà ngồi.
Tưởng Vi phóng tầm mắt hời hợt nhìn Khương Tiếu, cảm thấy
gương mặt non trẻ này thật quê mùa, trước đây luôn thấy cô gái
này bám theo bên cạnh Kỷ Từ Nhiên cứ như chó bám theo chủ.
Lần này gặp mặt ở đây, Tưởng Vi cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Khương Tiếu nhận ra Tưởng Vi nhìn mình bằng con mắt
không có thiện cảm cũng chẳng thèm để tâm. Trước đây cô ta là
đàn chị học cùng trường, đối xử với cô không tốt lắm.
Trước mặt Kỷ Từ Nhiên sẽ luôn bày ra bộ dạng thân thiết, dễ
gần, quý mến cô nhưng chỉ cần Kỷ Từ Nhiên quay lưng thì liền
khinh rẻ cô ra mặt, sai cô chạy vặt đủ thứ. Đương nhiên Khương
Tiểu không có thuận theo sự sai bảo của Tưởng Vi nên chị ta
ngày càng ghét cô hơn.
Khương Tiêu lại tốt tính, không đem bộ mặt thật này của
Tướng Vi nói cho Kỷ Từ Nhiên nghe. Cô làm bạn với Kỷ Từ
Nhiên, những người khác có đối xử với cô thế nào, cô không
quan tâm.
Kỳ Du Triệt lấy một miếng táo đưa cho Kỷ Từ Nhiên ăn rồi
quay sang hỏi Cơ Hàn Uy: “Cậu đến đây có chuyện gì?”
Cơ Hàn Uy nhàn nhạt đáp: “Em đến gặp vợ mình thì cần có
chuyện gì mới đến được sao?”
Kỳ Du Triệt vốn vì Mạc Tinh Duyệt mà đối đầu gay gắt với
Cơ Hàn Uy, Cơ Hàn Uy cũng chẳng thua kém gì. Quan hệ anh
vợ, em rể này căng như đàn. Anh đối tôi một câu tôi liền trả anh
một câu.
Miệng nhỏ của Kỷ Từ Nhiên gặm táo rất say sưa, trong mắt nổi lên mong đợi hứng thú như xem phim truyền hình dài tập.
Không biết anh trai của cô sẽ đối phó với Cơ Hàn Uy như thế nào.
“Tụi em sợ Nhiên Nhiên ở nhà mãi sẽ bí bách, đưa em ấy đi
chơi vừa giúp em ấy khuây khỏa tinh thần vừa giúp em ấy khôi
phục trí nhớ.
”
Tưởng Vi chen miệng vào, cố gắng thay đổi đổi bầu không khí
căng thẳng.
Kỷ Du Triệt cười lạnh một tiếng: “Không cần mấy người lo,
em ấy ở đây với Tinh Duyệt rất tốt. Không một chút bí bách nào,
càng không vội khôi phục trí nhớ.
”
Cơ Hàn Uy thâm trầm lên tiếng: “Nhiên Nhiên là vợ em, đương nhiên em phải lo lắng cho em ấy. Để em ấy ở nhà một người lạ làm sao em yên tâm được.
”
Kỷ Du Triệt giương cung bạt kiếm đáp lại: “Lạ? So với TiTi
Duyệt, cậu còn xa lạ với em tôi hơn đầy. Từ năm hai tuổi, Nhiên
Nhiên đã ở trong vòng tay Tinh Duyệt rồi, thời gian cậu quen biết
con bé chỉ bằng một góc nhỏ của Tinh Duyệt.
”
“Anh nói có đúng không, Nhiên Nhiên?” Kỷ Du Triệt quay
sang, hất cằm hỏi em gái mình.
Anh trai hát thì em gái phải bè. Kỷ Từ Nhiên giả vờ ngây ngô
nhìn anh mình rồi nhìn sang Mạc Tinh Duyệt, sau đó mới gật đầu.
Mạc Tinh Duyệt biết cô gật đầu cho có nhưng đáy lòng như có
dòng suối mát chảy qua, môi mỏng tự động cong lên, trong mắt
tràn đầy vui vẻ.
Cơ Hàn Uy nhìn thấy vậy, hai hàng lông mày khẽ nhíu, cũng
không nói gì nữa.
Từ khi thấy Kỷ Du Triệt xuất hiện ở đây, anh đã đoán ra hôm
nay sẽ không đưa Kỷ Từ Nhiên đi được.
Chỗ này vốn dĩ không chào đón Cơ Hàn Uy và Tưởng Vi, hai
người này cũng không có ngốc mà không nhận ra. Tưởng Vi nói
một hai câu rồi cùng Cơ Hàn Uy rời đi.
Trước khi về, Cơ Hàn Uy muốn nói chuyện riêng với Kỷ Từ
Nhiên nhưng cô vẫn bám riết bên cạnh Mạc Tinh Duyệt, không
hề nhìn về phía anh, cho nên bất đắc dĩ ôm cảm giác khó chịu như
kim đâm rời đi.
Hai người kia vừa rời khỏi, mọi người trong nhà đều thở phào
nhẹ nhõm, chỉ riêng có Kỷ Từ Nhiên là trong lòng đứng ngôi
không yên.
Tính đến thời điểm hiện tại thì tuần sau chính là lễ đính hôn
của Tưởng Vi với Khúc Viễn Ninh. Ngày đó Tưởng Tuyết sẽ xảy
ra chuyện lớn, tất nhiên tất cả đều nằm trong kế hoạch của Tưởng
Vi.
Kỷ Từ Nhiên bây giờ lo lắng không biết làm cách nào để báo
tin cho Tưởng Tuyết biết. Kiếp trước, Tưởng Tuyết từng giúp đỡ
cô cho nên kiếp này cô muốn trả lại ân tình này.
Tiếng chuông cửa lại vang lên, lần này người đến là Tưởng
Tuyết, Mạc Tinh Duyệt mở cửa để cho cô vào. Vừa nhìn thấy
chị, hai mắt Kỷ Từ Nhiên phát sáng, xem ra ông trời giúp cô rồi.
Tưởng Tuyết vào nhà, chào hỏi anh họ và mọi người rồi mới
nhìn qua chỗ Kỷ Từ Nhiên, ánh mắt có chút phức tạp.
Việc Kỷ Từ Nhiên mất trí nhớ, Kỷ gia luôn giữ kín. Tưởng
Tuyết là cháu ngoại, hôm trước có đến thăm Kỷ lão phu nhân, vô
tình nghe mấy người trong nhà nói chuyện riêng với nhau thì mới
biết được chuyện này.
Hôm nay Tưởng Tuyết đến đây, Kỷ Du Triệt có chút ngạc
nhiên nhưng cũng không bày xích.
Tưởng Tuyết vốn là người hiểu chuyện, đối xử với Kỷ Từ
Nhiên rất tốt. Anh lại quý mến Tưởng Tuyệt hơn Tưởng Vi, dù sao hai người bọn họ cũng là người nhà họ Kỷ, còn Tường Vi thật
ra chẳng có chút quan hệ gì.
Tưởng Tuyết mỉm cười hiền dịu, nói chuyện với Kỷ Từ Nhiên
vài câu, đại khái cũng là hỏi han sức khỏe này kia cho có lệ.
Kỷ Từ Nhiên giả vờ mất trí nhớ nên cũng không nói gì nhiều,
được hỏi tới thì một là gật đầu, hai là lắc đầu.
Tưởng Tuyết lại quay sang nói chuyện với Mạc Tinh Duyệt,
mặt khẽ ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời: “Những ngày này anh
không cần ở trong quân đội hả?”
Mạc Tinh Duyệt không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Tưởng Tuyết lại nhiệt tình hỏi tiếp: “Bác gái và bác trai vẫn
khỏe chứ ạ?”
Mạc Tinh Duyệt: “Vẫn khỏe”
Tưởng Tuyết mim cười ngọt ngào, cô không ngờ rằng đến đây
sẽ gặp được Mạc Tinh Duyệt vì đa số thời gian anh đều ở trong
quân đội. Muốn gặp được anh rất khó, cả năm không quá ba lần
và lần nào anh cũng xuất hiện bên cạnh Kỷ Từ Nhiên.
Mạc Tinh Duyệt nhìn đồng hồ trên tay rồi quay sang, dịu dàng
hỏi Kỷ Từ Nhiên: “Em có muốn uống nước ép trái táo không?”
Kỷ Từ Nhiên đang suy nghĩ lát nữa phải nói sao với Tưởng
Tuyết về việc kia, đột nhiên bị hỏi đến nên ngẩn người ra trong chốc lát.
“Uống ạ.
” Kỷ Từ Nhiên định thần lại rồi vội vàng nói.
Khóe môi Mạc Tinh Duyệt cong lên cười hiền dịu, anh nói:
“Vậy em ngồi đây nói chuyện với mọi người, anh đi làm nước.
”
Mắt thấy Mạc Tinh Duyệt đứng lên, Tưởng Tuyết vội nói: “Có
cần em phụ không?”
Mạc Tinh Duyệt khách sáo đáp: “Không cần đâu, cảm ơn.
”
Nói xong, anh đi vào bếp. Hiện tại là hai giờ chiều, nếu Nhiên
Nhiên không ngủ thì tầm giờ này sẽ đói bụng, Mạc Tinh Duyệt
luôn tỉ mỉ ghi nhớ, đến giờ liền đem bánh cho cô ăn và luôn kèm
theo một ly nước ép.
Sắc mặt Tưởng Tuyết lập tức sa sút, ánh mắt tiếc nuối nhìn
bóng lưng Mạc Tinh Duyệt ở trong bếp.
Kỷ Từ Nhiên trầm mặc quan sát Tưởng Tuyết, trong lòng
phức tạp một hồi. Tưởng Tuyết thích Mạc Tinh Duyệt, cô biết rõ
vì trước đây đã vô tình thấy chị ấy tỏ tình với anh.
Năm đó cô đậu đại học, Kỷ gia mở tiệc ăn mừng, Mạc Tinh
Duyệt và Tưởng Tuyết đều có mặt. Người thường đậu đại học thì
không có gì đáng nói nhưng Kỷ Từ Nhiên đậu mới có vấn đề. Cô
mất trí nhớ nên quên sạch kiến thức trước đây, chỉ biết được cách
cộng trừ nhân chia cơ bản. Khương Tiếu với anh trai phải thay
phiên nhau bổ túc kiến thức lại cho cô.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nguyên tắc của Kỷ gia
chính là không được đi cửa sau, kể cả cô út Kỷ Từ Nhiên cũng
không được.
Cha của Kỷ Từ Nhiên tuy bình thường cưng chiều cô hết mực
nhưng liên quan đến học hành thì nói một là một, hai là hai,
không vì cưng chiều mà để cô thụt lùi, dựa dẫm vào Kỷ gia.
Nói chung từ năm mười lăm đến mười tám tuổi, Kỷ Từ Nhiên
học muốn khùng luôn, ngày nào cũng phải uống thuốc bổ
tăng cường trí nhớ. Đến lúc có thông báo đậu đại học, tháng ngày
tươi đẹp mới quay vê với Kỷ Từ Nhiên. Mà ngày vui như vậy,
Mạc Tinh Duyệt lại xuất hiện.
Kỷ Từ Nhiên đương nhiên không vui, mặt mày hậm hực, thấy
anh liền hành xử quá đáng, ném quà của anh tặng vỡ nát tanh
bành. Trong bữa tiệc có khá nhiều khách khứa, Mạc Tinh Duyệt
bị đối xử như vậy cũng chẳng hề hấn gì, không mất mặt, không
khó xử. Chỉ có đau lòng.
Anh bỏ ra một góc trống ngoài vườn ngồi, uống hết chai bia
này đến chai bia khác. Kỷ Phùng liền bắt Kỷ Từ Nhiên đi xin lỗi
anh. Cô dùng dằng cả buổi rồi mới chịu đi tìm anh.
Lúc ra đến nơi thì cô thấy Tưởng Tuyết đang đứng nói chuyện
với anh, cô nhanh chóng nấp sau bức tường quan sát. Kỷ Từ
Nhiên không biết Tưởng Tuyết đã nói gì với Mạc Tinh Duyệt, chỉ
thấy anh điềm tĩnh nói hai chữ xin lỗi. Sau đó Tưởng Tuyết quay
đầu bỏ chạy, khóe mắt ửng đỏ.
Khi Tưởng Tuyết đi rồi thì Mạc Tinh Duyệt lại nói: “Em ra
đây đi, không cần trốn nữa đâu.
”
Kỷ Từ Nhiên giật bắn người, lưỡng lự không dám đi ra thì
Mạc Tinh Duyệt tự động tới chỗ cô.
Trên người anh có mùi bia, đôi mắt đượm buồn, giọng khàn
khàn hỏi cô ra đây có chuyện gì. Cô cắn môi, bất đắc dĩ xin lỗi
anh theo lời dặn của cha mình.
Mạc Tinh Duyệt im lặng một lúc rồi hỏi: “Không còn chuyện
gì khác?”
“Không còn.
” Kỷ Từ Nhiên cáu gắt trả lời, xoay người định
đi vào nhà.
Mạc Tinh Duyệt ở phía sau nói: “Em không muốn biết Tưởng
Tuyết đã nói gì với anh sao? Em không tò mò một chút nào sao?”
Cả người Kỷ Từ Nhiên khựng lại, chưa kịp phản ứng thì anh
lại vội vàng lên tiếng, dường như rất sợ cô sẽ nói ra hai chữ không
muốn: “Tưởng Tuyết tỏ tình với anh nhưng anh từ chối rồi ”
Kỷ Từ Nhiên thầm a lên một tiếng trong lòng, thì ra lúc nãy
Tưởng Tuyết tỏ tình rồi bị từ chối nên mới vừa bỏ chạy vừa khóc.
Nhưng Mạc Tinh Duyệt kể cho cô nghe để làm gì?
Cô thèm quan tâm chắc!
“Anh nói với tôi làm gì? Đồ khùng!
” Kỷ Từ Nhiên thản nhiên
ném câu này cho Mạc Tinh Duyệt rồi đi vào nhà.
Chuyện xưa cứ như thước phim chiếu chậm, Kỷ Từ Nhiên
ngồi ngẩn ngơ, trong mắt lộ ra vẻ mê man.
“Nhiên Nhiên, bánh với nước ép của em đây.
”
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng, kéo Kỷ Từ Nhiên trở về với thực tại.
Cô thoáng nhìn qua Tưởng Tuyết liền phát hiện, chị ấy cũcũ
đang nhìn chằm chằm mình. Bốn mắt chạm nhau. Giây sau, Kỳ
Từ Nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác, ngoan ngoãn ăn bánh do Mạc
Tinh Duyệt chuẩn bị.
Cô không phải người nhạy cảm nhưng cũng không ngốc đến
mức không nhận ra, Tưởng Tuyết đang nhìn mình bằng con mắt
ganh tị.
Tầm mắt của Tưởng Tuyết vẫn đặt trên người Kỷ Từ Nhiên,
khóe môi khẽ cong lên, lộ ra nụ cười giễu cợt. Mạc Tinh Duyệt
nói chuyện với cô trước giờ luôn khách sáo, giữ khoảng cách còn
đối với Kỷ Từ Nhiên lại rất tình cảm.
Sự khác biệt rõ ràng như vậy không khỏi khiến Tưởng Tuyết
chạnh lòng. Cô ganh tị với Kỷ Từ Nhiên, ganh tị một cách đơn
thuần nhất. Kỷ Từ Nhiên có một gia đình hoàn hảo còn cô thì
không. Kỷ Từ Nhiên được bà nội mình nuông chiều nhưng bà lại
đối xử với cô khác một trời một vực. Vừa nghiêm khắc, vừa lạnh
nhạt. Không những vậy, Kỷ Từ Nhiên quen biết Mạc Tinh Duyệt
sau cô nhưng lại chiếm trọn trái tim anh.
Đều là cháu gái của Kỷ gia, vì sao ông trời lại ưu ái cho Kỷ Từ
Nhiên nhiều thứ như vậy?
Tưởng Tuyết thu hồi tầm mắt, bê ly nước trên bàn lên uống.
Cho dù cô ganh tị nhưng không thù ghét Kỷ Từ Nhiên, sự thật là
cô muốn ghét cũng không ghét được. Kỷ Từ Nhiên gặp cô luôn
mỉm cười ngọt ngào, cô bị bà ngoại quở trách, em ấy đều lên
tiếng thay cô. Năm mẹ cô qua đời cũng chỉ có em ấy chạy đi an
ủi cô.
Tưởng Tuyết trút xuống hơi thở nặng nề, điều chỉnh tâm trạng
vui vẻ nói thêm vài câu với mọi người trong nhà rồi ra về.
Lúc ra đến cổng, đột nhiên Kỷ Từ Nhiên chạy theo nắm tay
cô giữ lại. Kỷ Từ Nhiên mỉm cười ngọt ngào, bẽn lẽn hỏi: “Cuối
tuần tới, chị có thể đến chơi với em không?”
Tưởng Vi mang tiếng chị họ của Kỷ Từ Nhiên nhưng thực ra
không có quan hệ huyết thống, cô ta là con riêng của Tưởng Trí
Minh, cô của Kỷ Từ Nhiên là mẹ kế.
Kiếp trước, Tưởng Trí Minh có mời người nhà họ Kỷ tham dự
lễ đính hôn nhưng không một ai đến, kiếp này cũng sẽ như vậy.
Kỷ Từ Nhiên chỉ có thể giữ Tưởng Tuyết ở bên cạnh, không để
chị đến tiệc đính hôn mới tránh khỏi chuyện xấu.
Tưởng Tuyết vỗ vai Kỷ Từ Nhiên, dịu giọng nói: “Xin lỗi,
cuối tuần này chị bận rồi. Hôm khác sẽ đến chơi với em sau nhé.
”
Cuối tuần này là lễ đính hôn của Tưởng Vi, cho dù mối
hệ của cô với Tưởng Vi không tốt nhưng cô vẫn phải đến thăm
dự.
Kỷ Từ Nhiên định năn nỉ thêm nhưng điện thoại của Tưởng
Tuyết đổ chuông cắt ngang.
Tưởng Tuyết nghe điện thoại sau đó vội vàng rời đi, Kỷ Từ
Nhiên sầu não quay vào trong nhà. Cách này không thành thì cô
nghĩ cách khác, tuyệt đối không bỏ cuộc.
Đời này cô nhất định phải thay đổi kết cục đã định sẵn của
kiếp trước.