Mũi tên nhọn bốn phía hướng về Linh Thải Lộc bắn tới, tạo ra tiếng vang làm kinh động đến con Linh Thú này, nó điên cuồng di động chạy trốn. Tốc độ của Linh Thú có lẽ là tương đối nhanh, dưới sự di chuyển của nó, rất nhiều mũi tên đều thất bại. Nhưng mà lần này số lượng gia đinh đi không ít, mũi tên được bắn ra cực kỳ dầy đặc, dưới làn mưa tên dày đặc như vậy, luôn luôn sẽ có mấy mũi bắn lên người Linh Thú.
Mũi tên có bôi độc tố bắn lên người Linh Thú, khiến cho nó bộc phát ra tiếng kêu thảm thiết, càng điên cuồng chạy trốn, mang theo vài phần khí tức hung ác.
“Mọi người cẩn thận!
” Tôn bá hét lên với một đám gia đinh, “Đừng để cho Linh Thú tới gần, tất cả mau trốn ra sau cây!
”
Một đám gia đinh cũng đều toát mồ hôi, loại sinh vật như Linh Thú này đã có thể tự do hấp thu thiên địa linh khí, lực lượng bùng nổ là rất khủng bố, nếu chính diện giao phong với bọn chúng, tuyệt đối dữ nhiều lành ít!
“Tiếp tục bắn!
” Tiêu Lâm lại bắn ra một mũi tên, đám gia đinh còn lại cũng không dám chần chờ, đều tự kéo căng dây cung, từng mũi tên được bắn ra.
“Ngao…” Lại có thêm mấy mũi tên bắn lên người Linh Thú, Linh Thải Lộc càng kêu gào điên cuồn, phóng nhanh về phía người vừa bắn tên trúng nó.
Tiêu Lâm tránh ở trên cây, thấy Linh Thú nhắm về phía cây hắn ẩn thân, ngừng thở nhìn con Linh Thú đang điên cuồng này, ngay khi Tiêu Lâm cho rằng hắn ẩn thân trên cây đại thụ này sẽ rất an toàn, con Linh Thú này lại có thể trực tiếp lấy thân để va thẳng vào cây đại thụ.
“Răng rắc…” một âm thanh đứt gãy, đại thụ mà Tiêu Lâm ẩn thân ầm ầm sụp đổ, Tiêu Lâm sợ hãi biến đổi vị trí, phòng ngừa bị đại thủ đổ lên người, miễn cường tránh đi nguy hiểm do đại thụ sụp đổ mang đến, lại phát hiện con Linh Thú này dùng ánh mắt hung hăng nhìn chăm chú hắn, lao về phía hắn.
Một màn này làm Tiêu Lâm cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng xoay người chạy trốn. Mà ở trên người Linh Thú, lại phát ra một cỗ khí lực, trùng kích về hướng Tiêu Lâm.
Tiếng xé gió phía sau, làm cho thân hình Tiêu lâm mạnh mẽ nghiêng sang một bên, có chút chật vậy xoay qua chỗ khác, khí lực của Linh Thú vừa phát ra nện ngay chỗ Tiêu Lâm vừa đứng, làm tung lên một mảnh bùn cát, bùn cát rơi xuống người Tiêu Lâm, làm cho hắn chảy ra vô số mồ hôi lạnh.
Tôn bá thấy Tiêu Lâm bị rơi vào trong nguy hiểm, hoảng hốt hô lên: “Cùng nhau bắn tên, yểm trợ cho thiếu gia chạy trốn!
”
Sau khi Tôn bá dứt lời, từng đạo mũi tên bắn về phía Linh Thú, ngăn trở nó truy kích Tiêu Lâm. Mà Tiêu Lâm nhân cơ hội này, trốn ra khỏi phạm vi công kích của Linh Thú.
Ở một bên Tiêu Y Lâm thấy Tiêu Lâm chạy trốn, lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, chẳng qua vừa rồi Tiêu Y Lâm quá mức khẩn trương, nàng dùng sức cầm chặt tay Hứa Phong, Hứa Phong cảm giác tiểu nữ nhân này sắp đem cánh tay hắn nắm gãy rồi.
“Hứa Phong! Ngươi có thể bắn tên hay không?” Tiêu Y Lâm mở to con mắt hắc bạch phân minh của nàng nhìn Hứa Phong, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.
“Ta được mệnh danh là bách phát bách trúng tiểu lang quân, bắn tên tất nhiên lợi hại! Chẳng qua, con thú nhỏ như vậy không đáng để ta ra tay.
” Hứa Phong mở miệng chém gió.
“Vậy ngươi….
” Tiêu Y Lâm vừa định nói cái gì, lại nghe Tôn bá hô lớn, “Con súc sinh kia muốn chạy trốn, mọi người nhanh đuổi theo!
”
Hứa Phong cùng Tiêu Y lâm đảo mắt nhìn lại, quả nhiên thấy con súc sinh này đang về phía khe hở của Tiêu Lâm, điều này khiến cho Tiêu Lâm khẩn trương, nhanh chóng tổ chức gia đinh đuổi theo.
“Đừng làm cho nó thoát khỏi tầm mắt của chúng ta!
” Tôn bá cũng có chút sốt ruột, vừa rồi nương theo mũi tên mang kịch độc bắn vào cơ thể nó, vốn là chỉ cần kéo dài một chút thời gian là có thể giải quyết nó, nhưng nếu như để nó trốn thoát, rừng núi mờ mịt biết đi đâu mà tìm nó?
Cho nên, Tôn bá không dám chậm trễ, dẫn đầu đoàn người truy kích về hướng Linh Thú chạy trốn.
…
Hứa Phong cùng Tiêu Y Lâm nhìn thấy, tất nhiên cũng truy đuổi theo, chẳng qua bởi vì nguyên nhân có Tiêu Y Lâm, tốc độ của Hứa phong không so được với đám người Tiêu Lâm.
Một đám gia đinh điên cuồng truy đuổi, đám người Tiêu Lâm rất nhanh biến mất trong tầm mắt của hắn, Tiêu Y Lâm thấy một màn như vậy không khỏi có chút tức giận, mở to cặp mắt vô tội nhìn Hứa Phong.
Hứa Phong vừa mới chuẩn bị nói cái gì với Tiêu Y Lâm, lại thấy đám Lăng Dũng ở một bên chậm rãi đi tới, điều này làm cho Hứa Phong nhanh chóng cầm lấy tay của Tiêu Y Lâm, trốn về phía sau đại thụ. Bọn họ lạc đội ngũ, cũng không phải là đối thủ của đám người Lăng Dũng này.
Tiêu Y Lâm thấy Hứa Phong đột nhiên cầm lấy tay nàng trốn ở phía sau cây đại thụ, trong nháy mắt mặt đỏ tim đập, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một rặng mây hồng, thậm chí nàng có thể nghe được tiếng lòng mình nhảy lên cấp tốc. Hứa Phong hắn muốn làm cái gì?
Rất hiển nhiên Hứa Phong cũng đã phát hiện dị trạng của Tiêu Y Lâm, nhớ tới hành động vừa rồi, nghĩ thầm thật đúng là làm cho người ta hoài nghi, đột nhiên cầm lấy tay nàng trốn đến phía sau đại thụ, giống như cùng trốn vào bụi cỏ tiến hành một vài chuyện tình mờ ám rất là giống nhau.
Mặt Tiêu Y Lâm đỏ lên giống như sắp chảy máu, rất là kinh diễm, đồng thời nàng nhìn Hứa Phong mang theo giọng nói run run: “Hứa Phong! Ngươi đừng làm loạn, ta sẽ nói với Nhị thúc để cho thúc ấy nhốt ngươi vào lồng heo.
”
Tiêu Y Lâm phòng bị nhìn Hứa Phong, sợ Hứa Phong sẽ làm gì nàng, thân mình run rẩy đại biểu cho cõi lòng của nàng đang hoảng sợ!
“Tiểu thư nghĩ ta sẽ làm cái gì?” Hứa Phong đùa dai lặng lẽ cười, đánh giá trên dưới Tiêu Y Lâm.
Thân mình Tiêu Y Lâm căng cứng, mang theo vô hạn kinh hoảng: “Hứa Phong! Không cho phép ngươi được làm như vậy, ta là tiểu thư của ngươi! Hừ, điều ngươi đang làm chính là phạm thượng!
”
Thấy Tiêu Y Lâm xinh đẹp mỹ lệ, Hứa Phong cười lắc lắc đầu, cũng sợ làm kinh động đến đám người Lăng Dũng, nhéo nhéo tay Tiêu Y Lâm, lúc này mới giải thích nói: “Tiểu thư không ngực không mông, ta cũng không có hứng thú, cẩn thận một chút, Lăng Dũng đang ở bên kia. Đừng làm cho bọn họ phát hiện!
”
Tiêu Y Lâm sửng sốt, thuận theo ánh mắt Hứa Phong nhìn qua, quả nhiên thấy đám người Lăng Dũng. Sắc mặt Tiêu Y Lâm liền thoáng một cái đỏ lên, nghĩ đến chính mình vừa mới hiểu lầm ý tứ của Hứa Phong, nàng cảm giác cả người nóng lên.
Đặc biệt nhìn thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu (ý chỉ : cười như không cười) của Hứa Phong, Tiêu Y Lâm lại càng khó thở, vừa thẹn thùng vừa oán hận trừng mắt với Hứa Phong: “Không cho phép cười!
”
Hứa Phong khẽ cười, nghĩ thầm Nhị tiểu thư quả nhiên thẳng thắn, có thể nghĩ đến chuyện tình như vậy sẽ phát sinh dưới đại thụ.
Tiêu Y Lâm thấy Hứa Phong cười quỷ dị, không chút nghĩ ngợi liền tóm lấy tay Hứa Phong, há mồm hướng về phía cánh tay Hứa Phong mà cắn.
Miệng Tiêu Y Lâm mềm mại không sai, nhưng mà răng nàng cũng không phải để cho đẹp, bị Tiêu Y Lâm cắn, Hứa Phong liền hít một cỗ khí lạnh, đau đớn kịch liệt suýt chút nữa khiến cho hắn kêu lên, chẳng qua lo lắng đám Lăng Dũng ở bên ngoài mới nhịn xuống.
Sau khi Tiêu Y Lâm phát tiết xong, mới buông cánh tay Hứa Phong ra, chẳng qua khi nàng nhìn thấy cánh tay Hứa Phong bị nàng cắn chảy máu thì sắc mặt đỏ hồng, lại cầm cánh tay Hứa Phong lên, dùng đến cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận giúp Hứa Phong thổi.
“Từ nay về sau không được ta cho phép! Nếu cười ta sẽ lại cắn!
” Tiêu Y Lâm ra vẻ hung ác trừng mắt liếc nhìn Hứa Phong một cái, lại cúi đầu xuống thổi cánh tay Hứa Phong, có chút đau lòng nói, “Hứa Phong! Bị thương như vậy, ngươi vì cái gì không bảo ta buông ra!
”
Hứa Phong nhìn Tiêu Y Lâm trước mặt tản ra dụ hoặc của thiếu nữ, cười cười cũng không có giải thích. Ngược lại nhìn về phía đám người Lăng Dũng,