“Ngươi không cho ta gặp cô ấy , nhưng tôi rất muốn gặp ! Cho nên mới phải dùng đến hạ sách này .
”
Người đàn ông đứng ngược hướng ánh sáng nói chuyện điện thoại , khẩu khí không nhanh không chậm , dường như đang cảm thủ sự tức giận từ đầu bên kia điện thoại .
“Đừng nói những lời khó nghe như vậy chứ ! Tôi chỉ mời cô ấy ngồi một chút mà thôi … Gì ? Để cô ấy trở về … ha ha ! Đương nhiên là chờ người ngươi đến đón .
” Nói xong khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười sâu không lường được , mơ hồ đoán được phản ứng của đối phương .
“Này ? Này … ! Dám tự nhiên cúp điện thoại của mình ! Thật không có chút lịch sự nào .
”
Tắt máy, hắn xoay người lại nhìn người đang mê man nằm trên giường .
Không ngờ lại dung động lòng người đến vậy ! Khó trách tên kia coi như bảo bối mà nuôi dưỡng .
A? Tỉnh rồi?
“Ừm … nơi này là chỗ nào …” Từ từ mở mắt , Lạc Lê Nhi nghi hoặc quan sát quang cảnh lạ lẫm .
Cô nhớ cô đang đi đến chỗ hẹn Dương Nhất ăn cơm … sau đó … có vài người mạnh mẽ đẩy cô lên một chiếc xe ô tô con , muốn kêu cứu cũng không kịp , cũng bởi vì bị bụm miệng bằng khăn tay tẩm thuốc mê mà hôn mê bất tỉnh…
“Nơi này là nhà của tôi.
”
Có người trả lời cô.
“A!
” Cô kinh ngạc mở to mắt , nhìn về phía chủ nhân của thanh âm .
Là hắn ! Xích bang chủ Ôn Hòa .
“Hi!
Cô chắc là vẫn còn nhớ tôi chứ?” Ôn Hòa vẫn cười với vẻ vô hại , người khác không thể tin được kẻ cưỡng ép đem cô đến đây chính là hắn .
“Ngươi … ngươi muốn cái gì?” Diêm La nói đã cự tuyệt hắn ! Chẳng lẽ hắn không cam lòng nên mới làm như vậy ?
“Đừng sợ , đừng sợ ! Tôi nhìn trông giống người xấu vậy sao?” Ôn Hòa làm yên lòng mỹ nhân đã sắp khóc đến nơi .
Nếu như là lúc trước , cô có lẽ còn có thể bị khuôn mặt nhã nhặn này lừa gạt , nhưng hiện tại cô bị hắn bắt tới đây , sao còn có thể ngốc mà tin hắn là một người thân thiện được.
Nhưng mà … bây giờ nên làm gì ?
Nhìn cô bối rối quan sát bốn phía , bộ dạng như muốn chạy trốn , Ôn Hòa nhịn không được bật cười .
“Cô không cần phải sợ . Tôi sẽ không làm gì với cô đây .
” Sau đó hắn chớp mắt một cái “ Ít nhất hiện tại không có.
”
Lời nói càng làm Lạc Lê Nhi thêm lo lắng đề phòng , trạng thái sợ hãi căn bản không được xoa dịu đi chút nào . Người này rốt cuộc muốn làm gì …
“Tôi nhận ủy thác của người khác .
” Nhìn gương mặt xinh đẹp thật đúng là chân thực , trong lòng đang suy nghĩ gì đều xuất hiện ngoài mặt . Làm thế nào mà đi theo người thâm trầm như hắn ta còn có thể có tính khí trong sáng như vậy ? Thật là quái!
“Hả?” Chẳng lẽ không phải hắn sai khiến mấy người to khỏe kia mang cô tới đây ? Nếu vậy hắn trói cô tới nơi này có mục đích gì ?
“Mục tiêu của người kia hẳn là Diêm La” Lại hiểu rõ nghi vẫn của cô , Ôn Hòa hảo tâm nói ra đáp án .
Sao lại như vậy ? “ Vậy … vậy làm sao bây giờ …” Cô hoảng loạn , chỉ ngây ngốc hỏi người trước mặt .
“À … Ta nghĩ Diêm La chắc mấy ngày nữa sẽ tới đây ! Ta phải chuẩn bị tốt để nghênh đón , cô cũng nên nghỉ chút đi.
” Hắn giả vờ không thấy được vẻ mặt lo lắng của cô , vẫn đi ra ngoài .
“Ô …ô…”
Lạc Lê Nhi không nhịn được vì sự vô dụng của bản thân mà rơi nước mắt .
Nếu cô cẩn thận một chút , sẽ không bị người ta bắt lên xe , còn biến thành con tin dụ Diêm La .
Nghĩ có khả năng vì mình mà mang đến họa sát thân cho hắn , cô càng khóc nhiều hơn vì sự bất lực của mình.
Đúng lúc đó , cánh cửa vốn được khóa chặt đột nhiên bị mở ra , từ ngoài cửa đi vào là một người con trai cực kỳ xinh đẹp , đồng tình nhìn vào mắt cô .
“Đừng khóc .
” Người con trai rất tự nhiên ngồi ở mép giường , thuận tay chưa cho cô một cái khăn giấy .
“Ô …” Cô cầm lấy khăn giấy lau đi nước mắt . Bây giờ sự lo lắng cho Diêm la đã sớm vượt qua lỗi sợ đối với người lạ , huống chi đối phương thoạt nhìn vẫn chỉ là một đứa trẻ vị thành niên .
“Chị đừng khóc nữa được không ?” Người con trai rất là thương xót nhìn cô .
Trực giác Lạc Lê Nhi thấy đứa bé này chắc không phải là người xấu , không tự chủ được xầu xin : “Em có thể thả chị về được không ? Van xin em !
”
“Thật xin lỗi … Em không thể làm vậy được…” Người con trai lắc đầu . Nó chỉ là được phái tới nói chuyện cùng cô , không có bản lĩnh thả cô đi .
“van xin em …” Cô không ngừng cầu xin nó , nước mắt rơi càng dữ hơn.
“Chị đừng khóc nha !
” Người con trai luống cuồng tay chân “ Chị còn khóc nữa ,
em sẽ rời khỏi đây.
” Hắn sợ nhất là nhìn thấy người khác rơi nước mắt , mặc dù chính bản thân cũng rất thích khóc .
“Đừng … đừng đi…” Chẳng biết tại sao , cô không muốn ở trong gian phòng này một mình , hơn nữa có lẽ người con trai này có thể giúp cô nghe động tĩnh bên ngoài phòng được .
“Chị không khóc , em sẽ không đi.
” Người con trai dừng bước , quay trở lại ngồi xuống mép giường . “Chị được Ôn Hòa ca ca đứa về sao?” Đôi mắt to tròn tò mò nhìn cô .
“Ừ…” Chính xác mà nói là trói về , nhưng hiện nay cô không có tâm tình giải thích nhiều , dù thế nào đi nữa nó cũng hiểu được chung chung rồi.
“Nghe nói chị là cô dâu của đại ca Ôn Hòa ?” Người con trai lại hỏi .
“Không ! Không phải !
” Cô sợ hãi lắc đầu .
“Kỳ thật em cũng không rõ lắm ! Là vừa rồi mới nghe bọn họ nói điều kiện …” Chẳng biết tại sao , người con trai nói những lời này có chút bất an không yên .
“Điều kiện ? Ai nói cùng ai?” Cô cảm thấy có sự kỳ quặc .
“Chính là đại ca Ôn Hào cùng Diêm Minh chủ ở trong điện thoại nói nha ! Chỉ cần chị gả cho đại ca Ôn Hòa , Xích bang sẽ tự động không uy hiếp Diêm Minh , còn sẽ dâng tặng rất nhiều sính kim nữa.
” Người con trai càng nói càng nhỏ , như thể rất sợ sẽ kích động đến cô .
“Vậy … Diêm Minh chủ nói như thế nào …” Cô không phát hiện thanh âm của mình cơ hồ đang run rẩy .
“Hình như nói … cần phải suy nghĩ …” Người con trai trộm nhìn gương mặt trắng bệch của cô , , vội vàng biết điều , thay đổi đề tài . “Chị có đói bụng không ? Em đến phòng bếp lấy vài thứ cho chị ăn có được không?”
“Không cần … Chị không đói bụng…” Cô yếu ớt cự tuyệt hảo ý của hắn , cô bây giờ cực kỳ giống một búp bê không có linh hồn .
“Chị có khỏe không ?” Cậu con trai cảm thấy hối hận nhìn cô .
“Chị không sao . Em đi ra ngoài đi , chị muốn yên tĩnh một mình chút .
”
“Đươc , ngày mai em lại đến thăm chị.
” Người con trai tựa hồ cũng không muốn ở lâu , lo lắng liếc mắt nhìn cô một cái , rồi xoay người rời khỏi phòng .
Người con trai khi nãy xuất hiện trước mặt Lạc Lê Nhi khi này đang cùng một người đàn ông nằm ở trên giường , chính xác mà nói là hắn bị người đó vây ở trong lòng .
“Sinh …” Hắn khó khăn giãy dụa thân mình , muốn lấy một chút không khí để thở .
“Hử ? Nói chuyện với cô ấy có vui vẻ sao?” Hôn một cái vào hai má trắng mịn , người đàn ông lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy .
Hắn chính là đường chủ của Diêm Minh bây giờ hành tung không rõ Diêm Định Sinh , đương nhiên cũng không người nào biết hắn mang theo cô gái nhỏ bé kia đến Xích bang làm khách .
“Không vui?” Cảm giác tiểu tử trong lòng ngọ ngậy đầu nhỏ , hắn tò mò nâng khuôn mặt đáng yêu lên nhìn , quả nhiên thấy một thần sắc bất an “Làm sao vậy?”
“Em cảm thấy cô ấy thật đáng thương …”
“Đúng !
” Hắn gật đầu đồng ý . Yêu cái tên đầu gỗ đến chết cũng không biết nói câu yêu kia , không đáng thương sao ?
“Vậy tại sao chúng ta còn lừa cô ấy nói người kia muốn tặng cô ấy cho Ôn Hòa đại ca?” Người con trai mở mắt to khó hiểu .
“Cũng bởi vì cảm thấy cô ấy đáng thương nên mới phải lừa cô ấy như vậy .
” Hôn lên người yêu nhỏ bé một cái , Diêm Định Sinh tự cảm thấy thỏa mãn . Nếu tên kia chịu thẳng thắn giống hắn , thì đã không bị tiểu nha đầu kia bắt được cơ hội chỉnh đốn lại .
“Hừ?” Cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên , hiển nhiên là không hiểu lời giải thích của hắn .
“Ngoan ! Đừng buồn !
” Hắn lại hôn một cái nữa . “Tóm lại , mấy ngày nay em đến tâm sự với cô ấy , để tránh cho cô ấy suy nghĩ nhiều mà hỏng .
”
“Sẽ vậy sao?” Người con trai khẩn trương lên , nắm chặt tay Diêm Định Sinh , toàn bộ gương mặt xinh đẹp vo thành một nắm . Nếu cô ấy nghĩ quẩn , vậy hắn sẽ phải tự trách cả đời .
“Sẽ không , sẽ không ! Đừng khẩn trương , cho dù cô ấy có ngốc đến vậy , anh cũng có biện pháp khiến cô ấy còn sống .
” Hắn đau lòng trấn an . Mặc dù biết người yêu nhỏ sẽ vì vậy mà bấy an không yên , nhưng là vì mong Diêm La và Lạc Lê Nhi có kết quả tốt , tạm thời đành phải hy sinh tâm linh nho nhỏ này của hắn vậy .
“Có thật không ?” Mắt to trong sáng nhìn thẳng hắn , nét mặt lộ vẻ chờ mong .
“Đó là đương nhiên !
” Tiểu tử còn không biết hắn có biệt hiệu là “Hoa Đà tái thế” nữa sao .
“Vậy là tốt rồi …” Nếu thật sự là có vạn nhất thì ít nhất cũng không phải hết cách xoay chuyển .
“Cho nên a ! Em đừng cho cô ấy biết tình hình thật sự , chờ đến lúc đáp án được công bố , cô ấy mới có thể ngạc nhiên vui mừng đó !
”
“Ha … Vậy em nên làm như thế nào ? Còn phải nói dối sao ?” Hai ngày nay số lần hắn nói dối còn nhiều hơn mấy năm cộng lại , hại hắn mỗi buổi tối đều phải hướng thượng đế cầu nguyện sám hối .
“Ngoan! Chuyện bây giờ làm đều là chuyện tốt . Cho dù nói dối cũng là bất đắc dĩ !
” Giở thủ đoạn lửa trẻ con chính là sở trường thật sự của hắn.
“Nhưng mà…” Người con trai lại lộ ra biểu tình bối rối .
“Làm sao vậy ?” Còn bất bình gì nữa?
“Cô ấy rất thích khóc…” Hắn không thích nhìn người khác khóc , bởi vì chính hắn cũng sẽ muốn khóc theo .
“ha ha ! Thì ra là vấn đề này ! Nếu vậy thì không có phương pháp giải quyết rồi .
” Cô nàng này trời sinh tuyến lệ lớn hơn bình thường , cho dù là thần y cũng không có biện pháp . Nhưng mà … “Chẳng phải em cũng rất thích khóc hay sao ?” Hắn cũng bị hại về điều này .
“Em đâu có” Hắn còn lâu mới chịu thừa nhận .
“Nói dối ! Cẩn thận bị phạt …” Diêm Định Sinh cười đến là nham hiểm , không chút khách khí vận dụng “hình phạt riêng” lên người con trai .
“A ! Cứu mạng a …” Cậu con trai hét to , không thể không đem vấn đề đang quấy nhiễu hắn ném khỏi đầu .
Gặp lần nữa , đối với việc phải đối mặt này hắn vẫn cảm thấy đau đầu muốn khóc .
Nhớ tới lời giải thích của Diêm Định Sinh , hắn đành phải nhịn cảm giác muốn chạy trốn xuống , đi đến ngồi xuống bên cạnh cô
“Chị đừng khóc như vậy ! Khóc cũng vô ích thôi .
”
“… ta biết … ta chỉ là buồn quá …” Thút tha thút thít nói xong , Lạc Lê Nhi lại rơi xuống một lượng lớn nước mắt .
“Ai ~ Rốt cuộc phải như thế nào chị mới không khóc nữa ?”
“Thả chị đi ! Van xin em ! Để cho chị trở về Diêm Minh …” Cho dù muốn đem co qua tay người khác , cô cũng muốn nghe chính miệng Diêm La nói .
“Em đã nói là không làm được rồi .
” Cắn cắn môi , hắn cũng cảm thấy rất có lỗi .
“Chị nhớ … nhớ hắn … thế nhưng hắn lại … thế nhưng hắn lại như vậy …” Cô cũng không biết tại sao mình lại phải nói cùng một đứa trẻ việc này , nhưng nếu không tìm ra được người để tâm sự , cô chỉ sợ sẽ điên mất .
“Nhớ hắn thì gọi điện thoại cho hắn nha !
” Nói ra lời này mới nhớ ra ở trong phòng không có điện thoại liên lạc .
“Có thể không ? Chị có thể gọi điện thoại cho anh ấy sao ?” Lạc Lê Nhi dấy lên một đường hi vọng . Cô muốn nghe chính mồm hắn chứng thật ! Muốn ngay lập tức .
“À … Em ….
” Không xong ! “ Họa đúng là từ miệng mà ra .
”
Hắn cũng không biết có thể để cho cô gọi điện thoại được không ! Nhưng mà nói đi nói lại , thật vất vả mới khiến cô dừng khóc , dù sao cũng không trở ngại gì cho kế hoạch của bọn họ , chắc là thử một lần cũng không sao .
“Em đi giúp chị hỏi một chút thử xem ! Chị chờ em chút !
” Hắn quyết định giúp cô giải trừ xong cái khổ tương tư này .
Nói xong chạy nhanh ra ngoài cửa , mãi một lúc lâu sau mới chịu vào , lúc này trong tay đã cầm thêm một cái điện thoại di động .
“Bọn hắn nói có thể !
” Gương mặt xinh đẹp cuối cùng cũng nở một nụ cười trong suốt thời gian đối mặt với cô .
“Cám ơn em ! Thật sự cám ơn em !
” Bàn tay run rẩy tiếp lấy điện thoại di động , Lạc Lê Nhi tự đáy lòng cảm tạ người con trai thiện lương xa lạ này.
“Không có gì “ Nghĩ tới lại bị người nào đó thừa cơ ăn bớt , khuôn mặt trẻ con không khỏi đỏ lên . “Chị nhanh gọi đi .
” Phất phất tay , hắn chạy đến bên cạnh cửa sổ giải nhiệt.
“A lô” Điện thoại vừa thông , Lạc Lê Nhi nơm nớp lo sợ mở miệng .
“Em ở đâu?”
Bên kia lập tức truyền đến thanh âm của Diêm La , vừa nghe liền biết hắn lo lắng đến cỡ nào , nhưng bây giờ cô chỉ muốn biết chân tướng sự việc , căn bản không nghĩ nhiều .
“Em … em ở Xích bang .
”
“Bọn chúng có làm gì em không ?”
“Không có … Bọn họ còn để em gọi điện thoại cho anh …” Mơ hồ cảm nhận được lo lắng của hắn , cô lại không thể không vọng tưởng một chút rằng hắn vẫn luyến tiếc mình . “Em muốn hỏi anh …”
“Chuyện gì?” Phát giác thấy do dụ của cô , hắn muốn cô có chuyện nói thẳng .
“Anh có phải … có phải muốn em ở lại Xích bang ?”
“Em đang nói cái gì ?” Nghe vậy , hắn có chút khó hiểu .
“Nếu anh muốn em ở lại , em sẽ ở lại ,
em sẽ không oán anh …” Cô nói xong lời trái lương tâm , chỉ là muốn nghe hắn lớn tiếng phản bác suy nghĩ chủ quan của mình , không biết như vậy đã khiến đối phương tức giận .
“Em nói lời này là nghiêm túc sao ?” Chẳng lẽ lúc trước những lời hắn nói với cô , cô không để tâm sao ? Không ngờ cô vẫn là đem hắn thành cái loại người này .
“Ừ … Nếu anh cảm thấy như vậy là tốt nhất … em … em cũng không thể nói được gì …” Nước mắt lại rơi xuống , người đứng bên cửa sổ lo lắng không thôi .
“Thật sao ? Anh muốn em đi hầu hạ đàn ông nào em cũng đều làm theo ? Em không muốn trở về như vậy sao .
” Diêm La căm tức gào thé vào điện thoại
“Không ! Không phải ! Em không có ! Em không phải không muốn trở về !
” Cô kích động giải thích . Tại sao trong lời hắn nói có điểm không giống cô nghĩ ? Không phải hắn muốn cô ở lại sao ? Tại sao hắn nói gióng như chính cô không muốn đi vậy ?
“Em thật sự cam tâm để ta đem em đưa cho người đàn ông khác sao ?” Hắn trầm giọng hỏi , nghĩ thầm nếu cô dám nói vâng , hắn liền lập tức đến thẳng Xích bang dùng một chưởng chém chết cô gái ngốc này .
“Không … không phải …” Nghe thấy hắn nói vậy , cô sụp đổ . Cô mới không cần! Tuy rằng đối với hắn , đối với Diêm Minh đều tốt , cô cũng không cần .
“Nếu không cần , vậy em vừa mới nói những lời ngu xuẩn gì với anh .
“Em chỉ là … chỉ là sợ …”
“Ngoại trừ sợ ra , em không thể có chút tin tưởng đối với người đàn ông của mình sao ?
“Người đàn ông của em ?” Cô giật mình với lời hắn nói .
‘Dù sao em cũng phải sống thật tốt ở nơi đấy ! Đừng để cho đúng thời điểm anh lại không tìm thấy em ! Nghe rõ chưa?”
“Anh muốn tới ?” Hắn muốn đến cứu cô sao ? Cô không nghe nhầm chứ?
“Đứng ! Còn nói chuyện với em nữa , anh nhất định sẽ tức điên . Chờ đến khi gặp mặt rồi nói sau !
” Diêm La hỏa khí đầy mặt cúp điện thoại , hiển nhiên là đã bị cô gái ngốc kia chọc giận .
Còn người bị cúp điện thoại thì lộ ra nụ cười mấy ngày rồi mới thấy .