9 giờ tối tại nhà kho XX.
Không gian nơi đây rất tĩnh lặng, tất cả đều chìm trong một màu u tối. Thượng Kỷ Huân lãnh đạm ngồi trên nóc xe, tầm mắt mơ hồ phóng về nơi xa.
Xung quanh lặng im đến mức có thể nghe được tiếng gió lào xào trên ngọn cây phía xa. Tâm trạng của Thượng Kỷ Huân lúc này rất phức tạp. Chút nữa thôi anh sẽ phải đối diện với người anh em đã cùng sinh ra tử với anh. Lòng anh có chút buồn, áy náy cùng không nỡ. Anh biết khi đối đầu với VamprieDark sẽ không có kết quả tốt đẹp, nhưng xin hắn hãy hiểu cho anh, bởi anh không còn cách khác. Anh làm như vậy, một phần là vì hắn, cũng vì anh nhưng hơn nữa vẫn là vì cô em gái đáng thương tội nghiệp của anh.
Bây giờ, chắc bọn người Lâm Trấn Viễn đang theo dõi hành động của anh, nếu anh có sơ suất gì thì bọn chúng nhất định sẽ làm hại đến Hiểu Ngôn. Tuy anh biết là sức mạnh của hắn rất lớn, nhưng anh cũng không thể nào đem mạng sống của cô ra để cá cược được. Với lại dù sao anh cũng mang căn bệnh tim trong người, chẳng còn sống được bao lâu. Anh hi vọng trước khi chết có thể làm được điều gì đó cho hắn và cô. Và điều duy nhất mà anh có thể làm hiện nay, là ra tay động thủ với Lâm Nhất Hàn trước, để cho lão già kia sẽ không còn cớ ra tay với anh.
Kít...
. Tiếng xe dần thắng lại, âm thanh ghê rợn chết người, từng vết bánh xe dài in hằn trên đất.
.
Ba chiếc xe hơi sang trọng lần lượt dừng lại. Đầu tiên, là Hoàng Quân và Hàn Phong cùng bước xuống, khuôn mặt lãnh đạm chết chóc. Bọn họ không tin được, Thượng Kỷ Huân lại làm việc cho tên cáo già kia ư?
Tiếp theo đó là Thường Nguyên, và cuối cùng là hắn bước xuống từ chiếc xe màu đen đậm chất quý tộc.
Tất cả bọn hắn, từ trên xuống dưới đều là một màu đen thui. Sắc mặt ai cũng căng thẳng, riêng chỉ có hắn vẫn lạnh lùng, bình tĩnh. Dường như không có gì có thể khiến hắn lo lắng hay hoảng sợ được cả.
Lâm Nhất Hàn hai tay đút vào túi quần, ung dung bước đến, đứng đối diện với Thượng Kỷ Huân.
- Lí do? Hắn không vòng vo làm gì, hắn chỉ muốn biết là anh hẹn hắn ra đây làm gì và cũng muốn xem thử lão già đó gian xảo đến đâu.
Thượng Kỷ Huân đứng yên nhìn hắn, ánh mắt vẫn hắn rất ung dung, cao ngạo, giống như là không có chuyện gì xảy ra. Chính sự nhàn nhã, bất cần đó của hắn đã khiến cho anh bình tâm hơn được một chút.
- Địa bàng Fiuta. Thượng Kỷ Huân cũng trả lời ngắn gọn nhưng lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam giết người đó của hắn.
Địa bàng Fiuta. Bọn hắn hơi ngạc nhiên khi nghe anh nhắc đến. Đó rõ ràng chỉ là một địa bàng nhỏ thôi mà, cũng chẳng làm ăn gì được. Thượng Kỷ Huân phản bội bọn hắn chắc không phải vì lí do đơn giản vậy chứ.
- Còn gì nữa. Lâm Nhất Hàn biết đây không phải là điều trọng tâm mà Thượng Kỷ Huân muốn nói.
Thượng Kỷ Huân hơi bất ngờ nhìn hắn, hắn biết rồi cả sao? Vậy anh cũng không vòng vo làm gì nữa.
- Cậu đừng xen vào việc làm ăn của Lâm lão đại nữa. Thượng Kỷ Huân hít một hơi, khuôn mặt có chút biến sắc.
Hàn Phong và Hoàng Quân nghe anh nói như vậy thì ngỡ ngàng. Chẳng lẽ anh lại làm tay sai cho lão già đó thật sao? Bọn họ thật có mắt như mù mới xem anh là người anh em tốt.
Hàn Phong tức giận bước lên, vung một quyền về phía Thượng Kỷ Huân. Thượng Kỷ Huân thấy nhưng lại không hề né tránh, nên cú đấm đó nhắm thẳng vào mặt anh, khiến da mặt anh bỏng rát. Hàn Phong thật chẳng nể tình chút nào.
- Uổng công tụi tao coi mày là anh em tốt, thật đúng là có mắt như mù mà.
Hoàng Quân nhìn anh đang ngã lăn trên nền đất, tức giận rống lên. Quân giơ tay lên muốn cho anh thêm một cước nhưng không hiểu sao 1s sau đó lại rút tay về.
Lâm Nhất Hàn và Trương Thường Nguyên nãy giờ chỉ im lặng quan sát biểu hiện của Thượng Kỷ Huân.
Thượng Kỷ Huân thấy mặt mình hơi rát, từ miệng anh chảy ra một chất lỏng màu đỏ. Thượng Kỷ Huân chầm chậm ngẩng mặt lên, nhìn bọn hắn lạnh lùng nói, từ người anh toát ra sự cô đơn đến tận cùng.
- Tốt nhất là các người một cước đánh chết tôi luôn đi. Anh cứng cỏi nói, nhưng đáy mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Lâm Nhất Hàn nhíu mày nhìn Thượng Kỷ Huân đang gục ngã, rốt cuộc đã có chuyện gì khiến cho anh phải trở nên như vậy.
- Mày.
.
Hàn Phong nghiến răng tiến lên muốn giết chết anh thì đã bị Thường Nguyên ngăn lại.
- Cậu làm gì vậy? Để tôi giết chết tên phản bội anh em này đi cho rồi. Hàn Phong thét lớn.
Thường Nguyên im lặng nhìn Hàn Phong, rồi lại quay sang Thượng Kỷ Huân đang từ từ đứng lên, cất giọng băng giá.
- Cậu thật lòng muốn làm việc cho lão ta?
Thượng Kỷ Huân vừa đứng dậy, nghe tiếng của Thường Nguyên liền lập tức quay mặt về phía đó. Anh nhìn Thường Nguyên rồi cố gắng ép mình nói ra chữ phải. Chỉ còn một chút nữa thôi thì kế hoạch kết thúc rồi, Thượng Kỷ Huân đau khổ cố gắng nói ra những điều trái với lương tâm mình. Nhưng câu trả lời chưa kịp bật ra, thì anh liền sững sờ nhìn về phía sau lưng hắn. Giây phút ấy anh thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Thượng Kỷ Huân ngỡ ngàng nhìn về hướng bay của viên đạn, nó đang nhắm tới Lâm Nhất Hàn. Khoảnh khắc ấy, Thượng Kỷ Huân chẳng còn suy nghĩ được điều gì, chỉ biết lao đầu vào chỗ hắn và hét lớn.
- Coi chừng. Tiếng anh vừa dứt thì bọn hắn đã nghe được tiếng chân đang gấp gáp bỏ chạy.
.
Cùng lúc đó thì Thượng Kỷ Huân cũng dần ngã xuống. Thật may là anh đã đỡ kịp viên đạn ấy cho hắn. Xem như anh chết cũng có thể nhắm mắt được rồi.
Lâm Nhất Hàn sững sờ, đau lòng nhìn sắc mặt tím tái của anh. Lúc nãy, khi viên đạn vừa bay tới thì hắn đã cảm nhận được, hắn muốn nghiêng người né đi, nhưng lại không ngờ anh lại che chở và đỡ giúp hắn viên đạn. Bọn hắn cũng kinh hoàng nhìn Thượng Kỷ Huân, máu từ lưng áo anh tuôn ra ướt đẫm cả mặt đất. Anh vừa cứu Lâm Nhất Hàn, anh không hề phản bội bọn hắn.
Lâm Nhất Hàn, Thường Nguyên, Hàn Phong và Hàn Phong đau xót cùng hối hận quỳ chân bên cạnh anh.
- Tôi.
.
không phản.
.
bội các cậu.
.
.
Thượng Kỷ Huân yếu ớt, chân thành nhìn hắn nói.
- Tôi biết. Hắn chưa bao giờ nghi ngờ sự trung thành của anh cả.
Nghe hắn nói, giọng nói vô cùng tin tưởng khiến anh rất mãn nguyện. Cuộc đời này, có được những người anh em tốt như bọn hắn anh chết cũng không hối tiếc.
- Vậy tôi chết cũng mãn nguyện rồi. Giọng của Thượng Kỷ Huân ngày càng lạc đi, đứt quãng.
- Cậu không sao đâu mà. Hàn Phong ân hận nhìn anh nói, đáng lí ra anh phải tin tưởng vào lòng trung thành của Thượng Kỷ Huân.
- Để tôi gọi người. Hoàng Quân vừa nói vừa chạy vội đi.
- Không kịp đâu.
.
.
Anh lắc đầu nhìn bọn hắn.
- Chỉ là vết thương ở lưng thôi, không sao đâu. Thường Nguyên khích lệ nói.
- Tôi.
.
không nói viên đạn. Thượng Kỷ Huân mệt mỏi, ngước mắt lên trời. Trên trời có rất nhiều vì tinh tú, anh tin trong số đó sẽ có một vì sao là mẹ của anh. Mẹ ơi! Kỷ Huân nhỏ bé của mẹ sắp đến với mẹ đây.
- Tôi sẽ tìm người thay tim cho cậu, cậu nhất định phải sống. Trong khi Hàn Phong và Hoàng Quân đang suy nghĩ lời nói khó hiểu của anh, thì Lâm Nhất Hàn đã cất lời, giọng chắc nịch.
Hả? Lời nói của hắn đã khiến bốn người đàn ông này sững sờ.
Thay tim? Chẳng lẽ Kỷ Huân bị bệnh tim sao? Vì sao bọn hắn lại không ai biết chuyện này. Thì ra đây chính là lí do khiến anh phải diễn những màn kịch như nãy giờ sao.
Thượng Kỷ Huân cũng khá ngạc nhiên nhìn hắn, sao hắn lại biết. Chuyện này vốn dĩ chỉ có anh và bác sĩ biết thôi mà. Anh cũng không cho ông bác sĩ đó nói với ai. Vậy sao hắn lại.
.
.
- Không có gì mà Lâm Nhất Hàn tôi không thể điều tra. Nhìn thẳng vào đôi mắt nghi ngờ của anh, hắn chầm chậm nói mấy chữ, nhưng những điều đó đều là sự thật. Không gì là hắn không làm được chỉ có điều là hắn có muốn làm hay không thôi.
- Cảm ơn cậu, Nhất Hàn. Anh cảm động nhìn hắn, giọng nói hơi nghẹn lại.
- Nhanh lên. Hoàng Quân vừa lái xe đến vừa hối thúc.
Lâm Nhất Hàn không nói gì cũng không quan tâm đến thân phận, vác anh trên vai đi lại xe của Hoàng Quân. Thấy hắn đến, Hoàng Quân liền mở cửa xe, đỡ anh vào trong. Lâm Nhất Hàn vừa đóng cửa xe lại thì đã nghe tiếng gọi yếu ớt của anh.
- Khoan đã.
- Chuyện gì? Lâm Nhất Hàn nhìn anh, mày kiếm nhíu lại.
- Mau.
.
đến nhà tôi.
.
cứu Ngôn Nhi.
.
cậu nhất định phải.
.
bảo vệ cho em ấy. Thượng Kỷ Huân cố gắng nói hết câu rồi ngất xỉu. Anh tin hắn nhất định sẽ cứu được Hiểu Ngôn.
Nghe những lời nhờ vả trước khi ngã quỵ của Thượng Kỷ Huân, hắn hơi biến đổi sắc mặt. Hắn đóng cửa xe, rồi quay lại căn dặn bọn hắn.
- Hoàng Quân, cậu chở Kỷ Huân về trị thương đi. Thường Nguyên đuổi theo những tên không muốn sống kia, những tên ngu xuẩn đã phục kích tôi lúc nãy. Còn Hàn Phong, cậu hãy liên lạc với Juna, bảo cô ấy chuẩn bị ca phẫu thuật thay tim cho Kỷ Huân.
- Rõ. Bọn hắn trả lời hắn rồi lập tức đi thực hiện những nhiệm vụ mà hắn vừa giao.
Nhìn những chiếc xe từ từ lăn bánh, ánh mắt hắn trở nên hung tợn đỏ ngầu. Hắn nhanh chóng vào xe, rồi phi như bay đến nhà anh cứu cô gái mà Thượng Kỷ Huân vừa nhờ vả hắn.