Nhất Kiếm Độc Tôn (Dịch)

Nhất Kiếm Độc Tôn (Dịch)

Cập nhật: 08/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 21,669
Đánh giá:                      
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Không biết qua bao lâu, hai mắt Diệp Huyền chậm rãi mở ra, dường như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng ngồi dậy, giọng khó tin nói:

- Ta đạt tới Khí Biến cảnh rồi sao?

Khí Biến cảnh!

Giờ khắc này, hắn có thể cảm nhận được khí lưu đang di chuyển một cách rõ ràng trong cơ thể, không đúng, không phải là khí lưu, mà là kiếm khí! Không chỉ như thế, hắn còn cảm nhận được nơi đan điền, có lơ lửng một thanh tiểu kiếm màu bạc.

Lúc này, thanh âm nữ tử thần bí kia đột nhiên vang lên:

- Ngươi đã đạt tới Khí Biến cảnh.

Xác thực đã đạt tới Khí Biến cảnh!

Diệp Huyền xiết chặt nắm đấm, thân thể run lên nhè nhẹ, không phải phẫn nộ, mà là hưng phấn. Giờ phút này, hắn như nhìn thấy ánh sáng nơi vực thẳm. Thấy hy vọng trong tuyệt cảnh, sao có thể không hưng phấn?

Quan trọng nhất chính là, hắn hoàn toàn có cơ hội đạt tới Ngự Khí cảnh, sau đó mang muội muội đi Thương Mộc học viện cầu y.

- Ngươi hưng phấn cái gì!

Nữ tử thần bí đột nhiên nói:

- Chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Diệp Huyền ngượng ngùng cười cười:

- Khiến tiền bối chê cười rồi.

Nữ tử thần bí nói:

- Lấy kiếm làm đan, bù được thiếu hụt đan điền phá toái của ngươi, thế nhưng cũng có tai hại nhất định. Kiếm phân thành Tục kiếm, Linh kiếm, Minh kiếm, Chân kiếm, Thiên kiếm, Đạo kiếm cùng Bất Hủ Chi Kiếm. Chuôi kiếm trong cơ thể ngươi hiện tại, vốn đã từng là Chân kiếm, thế nhưng qua hơn ngàn năm hao mòn, “Chân” ban đầu của nó đã tiêu tán, mà không chỉ “Chân” tiêu tán, cả Kiếm tâm chi minh cũng biến mất không thấy, hiện nó chỉ là một thanh Linh kiếm.

Nói tới đây, nữ tử thần bí có chút dừng lại, sau đó lại nói:

- Linh của một thanh kiếm, cũng sẽ có ngày biến mất, mà một khi biến mất, sẽ dân tới kiếm toái, kẻ chết đầu chính là ngươi!

Diệp Huyền ngẩn lại.

Nữ tử thần bí nói:

- Ngươi có hai cách để giải quyết vấn đề này, thứ nhất, không ngừng tìm kiếm Linh kiếm mới để thôn phệ, sau khi thôn phệ, không những có thể giúp ngươi tăng cường tự thân, mà còn bổ sung Linh lực cho chuôi kiếm trong cơ thể ngươi. Mà loại thứ hai, chính là tìm một thanh kiếm mới thay thế chuôi kiếm trong cơ thể ngươi, kiếm càng tốt, như vậy cũng có nghĩa là đan điền ngươi càng tốt, đan điền cảnh tốt, tự nhiên chiến lực của ngươi cũng càng khủng bố hơn. Đương nhiên, với một tên quỷ nghèo như ngươi, sợ là một thanh Tục kiếm cũng không có!

Diệp Huyền như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói:

- Không phải đỉnh tháp còn ba thanh kiếm sao? Ba thanh kiếm kia đạt tới cấp bậc gì?

Nữ tử thần bí đạm mạc nói:

- Không có cấp bậc.

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử thần bí lại nói:

- Tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng nghĩ lung tung, không có ba thanh kiếm này ở đây trấn áp, thế giới của các ngươi đã sớm tao ngộ hủy diệt. Chuyện tìm Kiếm, không cần phải gấp, chuôi kiếm trong cơ thể ngươi, hẳn là có thể duy trì chừng một năm, việc cấp bách hiện tại của ngươi, chính là luyện kiếm.

Luyện kiếm!

Diệp Huyền vội càng nói:

- Luyện thế nào?

- Giết người!

Nữ tử thần bí nói.

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử thần bí lại nói:

- Kiếm, là lợi khí giết người, chỉ có giết người, ngươi mới có thể thực sự hiểu được diệu dụng của kiếm. Đương nhiên, giờ ngươi mới bắt đầu, cần phải rèn luyện tốc độ cùng lực lượng. Sử dụng kiếm quyết mà ta truyền thụ cho ngươi, gọi thanh kiếm trong cơ thể ngươi ra đi!

Diệp Huyền ngây người, sau đó vội nhắm hai mắt lại, rất nhanh, lòng bàn tay hắn mở ra, một sợi kiếm quang thoáng hiện trong tay, theo sát, một thanh kiếm trôi nổi trong lòng bàn tay hắn.

Chính là chuôi tiểu kiếm màu bạc trong cơ thể: Linh Tiêu kiếm!

Diệp Huyền ngây ngẩn:

- Tiền bối, có thể gọi kiếm này ra không?

Nữ tử thần bí nói:

- Có thể, có điều tốt nhất là ngươi đừng lấy nó ra đánh nhau, bởi một khi kiếm này hủy, ngươi cũng chết chắc. Giờ ngươi còn thiếu một đối thủ, để ta tìm cho ngươi!

Nữ tử thần bí vừa nói, trước mặt Diệp Huyền đã xuất hiện một thân ảnh hư ảo.

Nữ tử thần bí nói:

- Thân ảnh trước mắt ngươi cũng là Khí Biến cảnh, bắt đầu đi!

Thanh âm nữ tử thần bí vừa dứt, thân ảnh hư ảo trước mặt Diệp Huyền đã trực tiếp biến mất tại chỗ!

Con ngươi Diệp Huyền bỗng co lại, tốc độ của đối phương thật nhanh, bằng bản năng phản ứng, hắn nghiêng người lóe lên, nhưng mà dường như đối phương biến hắn muốn tránh, ngay khi hắn lách qua, kiếm của đối phương lập tức thay đổi.

Hai chân Diệp Huyền vừa chạm đất, thanh kiếm kia đã đâm thẳng vào ngực hắn!

Máu tươi tràn ra!

Diệp Huyền sửng sốt, sau đó nói:

- Tiền bối, không phải là luyện kiếm sao? Sao còn đâm thật? Hơn nữa, tiền bối còn không có truyền thụ kiếm chiêu kiếm kỹ gì cho ta a!

Thanh âm nữ tử thần bí đột nhiên lạnh xuống:

- Luyện kiếm? Sát chiêu mạnh nhất của một kiếm tu, chưa bao giờ nhờ luyện mà ra, mà là giết người mà thành. Hư ảnh trước mặt ngươi, là địch nhân, cũng là thầy của ngươi, nếu như ngươi thông minh, hắn sẽ dạy ngươi hết thảy kiếm thuật căn bản. Bị thương, chính là người thầy tốt nhất, hiểu chưa? Còn kiếm kỹ, kiếm chiêu, trước mắt không vội, tạo cơ sở vững chắc, mới là quan trọng nhất!

Diệp Huyền trầm tư một lát, cuối cùng nhẹ gật đầu:

- Ta hiểu.

Nói xong, hắn đạp mạnh chân phải xuống đất, cả người trực tiếp xông lên.

Trong tháp, vết thương trên người Diệp Huyền ngày càng nhiều, có điều, hắn càng đánh lại càng hăng.

Chiến đấu?

Trước giờ Diệp Huyền hắn chưa từng sợ chiến. Hắn đã từng là thế tử Diệp phủ, vị trí thế tử này chính là nhờ tham gia đủ loại sinh tử chiến đấu giành giật lợi ích cho Diệp phủ mà có, đây cũng là nguyên nhân mà hắn có thể đối kháng lại Đại trưởng lão mạnh mẽ kia.

Cảnh giới của hắn, không phải nuôi mà ra, mà là giết mà tới.

Thời gian dần trôi qua, hắn bắt đầu học được một chút phương thức chiến đấu của hư ảnh kia. Không chỉ như thế, mỗi khi hắn bị thương, hắn đều có thể hiểu vì sao lại như thế, hiểu được làm thế nào để không lặp lại lỗi tương tự!

Ba ngày khổ chiến nhanh chóng trôi qua, tần suất bị thương của hắn cũng ngày càng ít.

Đương nhiên, hắn cũng không học được kiếm chiêu kiếm kỹ gì, thế nhưng, hắn hiểu lúc nào nên xuất kiếm, lúc nào không nên xuất kiếm, lúc nào nên nhanh, lúc nào nên chậm… tất cả, đều là hắn dùng máu tươi để đổi lấy.

Đối luyện như vậy, dù tàn nhẫn, nhưng lại có hiệu quả nhất.

Lại thêm hai ngày.

Hiện tại, hắn đã bắt đầu có thể chậm rãi phản kích. Mà từ khi hắn bắt đầu phản kích, lại ngạc nhiên phát hiện, năng lực phòng ngự của hư ảnh này cũng không tầm thường, hơn hắn lúc trước rất nhiều.

Đối với hắn mà nói, phòng thủ của hư ảnh này quả thực đạt tới mức độ giọt nước cũng không lọt, bất kể hắn tiến công thế nào, đối phương đều có thể hóa giải một cách hoàn mỹ. Dĩ nhiên, đối với hắn mà nói, đây cũng là một chuyện tốt, bởi cái bóng này, đang dạy hắn phòng ngự thế nào cho phải.

Thời gian từng chút trôi qua, trong tháp, Diệp Huyền không ngủ không nghỉ đối luyện với hư ảnh, trong thời gian này, lực lượng, tốc độ cùng năng lực phản ứng của hắn, đều mạnh hơn trước rất rất nhiều.

Phát hiện này, khiến Diệp Huyền mừng như điên, càng thêm điên cuồng tu luyện.

----------------

Phóng tác: xonevictory