Chương 1 - Năm Năm Canh Mộ, Chi Vì Hôm Nay
Chương 2 - Máu Của Kiếm Ma, Kiếm Ma Thượng Cổ
Chương 3 - Thân Thể Túng Dục, Gặp Sư Nương
Chương 4 - Thiếu Nữ Quyến Rũ Từ Tận Xương Cốt
Chương 5 - Ta Có Thể Chữa Được
Chương 6 - Ngươi Quyết Định Mạng Sống Của Những Kẻ Này
Chương 7 - Hồn Thiên Ma Nhãn
Chương 8 - Gặp Lại Lâm Tuyết Nghiên
Chương 9 - Thân Thể Túng Dục Nổ Tung
Chương 10 - Hả? Tại Sao Lại Dừng Lại?
Chương 11 - Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết
Chương 12 - Gặp Lại Tô Uyển Nhi
Chương 13 - Tu Luyện
Chương 14 - Khảo Hạch Của Thất Phong Bắt Đầu
Chương 15 - Vân Tiên Đan
Chương 16 - Gấp Mười Lần Thì Làm Sao?
Chương 17 - Thang Thông Thiên
Chương 18 - Hai Mươi Lần Thì Sao?
Chương 19 - Tiếng Kêu Thảm Thiết Vang Lên
Chương 20 - Nhưng Chỉ Gấp Năm Lần Thôi Thì Có Là Gì?
Chương 21 - Ý Chí Cũng Vậy
Chương 22 - Vị Hôn Phu!
Chương 23 - Không Được!
Chương 24 - Lừa Nhau Phải Không
Chương 25 - Hết Rồi Ư?
Chương 26 - Không Ư?
Chương 27 - Sao Có Thế
Chương 28 - La Vân!
Chương 29 - Chúc Mừng Ngươi
Chương 30 - Mộng Nhi!
Chương 31 - Thái Độ Của Phương Thần
Chương 32 - Tuyết Nghiên!
Chương 33 - Vậy Ngươi Muốn Bao Nhiêu?
Chương 34 - Nhưng!
Chương 35 - Sư Nương?
Chương 36 - Lão Ông!
Chương 37 - Ngươi Đáng Chết!
Chương 38 - Yên Tâm
Chương 39 - Có Gì Xin Chỉ Giáo?
Chương 40 - Khi Nhìn Thấy Người Theo Đuổi Mộng Dao
Chương 41 - Ngươi Còn Có Việc Gì Khác Không?
Chương 42 - Là Ta!
Chương 43 - Tiểu Tử
Chương 44 - Phương Công Tử!
Chương 45 - Khách Khanh?
Chương 46 - Lâm Tiểu Thư
Chương 47 - Đa Tạ Lỗ Trưởng Lão
Chương 48 - Sát Thủ?
Chương 49 - Ta Liều Mạng Với Ngươi!
Chương 50 - Cũng Phải
Chương 51 - Có Dám Không?
Chương 52 - Nói Như Vậy Là Ngươi Phục Rồi Chứ Gì?
Chương 53 - Không Thành Vấn Đề!
Chương 54 - Ngươi Thật Sự Muốn Như: Thế Sao?
Chương 55 - La Vân Khoát Tay Áo
Chương 56 - Chính Là Hẳn Ta
Chương 57 - Cuối Cùng Cũng Tìm Được Ngươi!
Chương 58 - Chuyện Này!
Chương 59 - Là Ta Giết
Chương 60 - Nửa Năm Sao?
Chương 61 - Chiến Đạo?
Chương 62 - Đúng Rồi
Chương 63 - Huynh Không Tiếp Tục Lĩnh Hội Sao?
Chương 64 - Tà Môn?
Chương 65 - Ta Có Thể Chạm Vào Nó Không?
Chương 66 - Phương Thần Cảm Ơn Nàng Ta
Chương 67 - Phương Thần Thấy Vậy Cũng Mỉm Cười
Chương 68 - Ngươi Yên Tâm
Chương 69 - Sao?
Chương 70 - Khai Mạch Thiên Đan!
Chương 71 - Chẳng Lẽ
Chương 72 - Hắn Dừng Lại
Chương 73 - Vậy Thì Cứ Chờ Xem!
Chương 74 - Hai Tên Ngu Xuẩn Này
Chương 75 - Hơn Nữa
Chương 76 - Chẳng Lẽ Là Hắn Ta Đang Muốn Độc Chiếm Công Lao?
Chương 77 - Có Chuyện Gì Vậy?
Chương 78 - Hóa Ra Lúc Nấy
Chương 79 - Hắn Muốn Dùng Thần Thông
Chương 80 - Sau Khi Kiểm Tra Xong
Chương 81 - Đã Đến Lúc Phải Ra Ngoài Rồi
Chương 82 - Ngươi Vẫn Còn Sống!
Chương 83 - Tên Tạp Chủng Đó Đâu?
Chương 84 - Do Dự Một Lát
Chương 85 - Tên Cẩu Tạp Chủng!
Chương 1 - Năm Năm Canh Mộ, Chi Vì Hôm Nay
Chương 2 - Máu Của Kiếm Ma, Kiếm Ma Thượng Cổ
Chương 3 - Thân Thể Túng Dục, Gặp Sư Nương
Chương 4 - Thiếu Nữ Quyến Rũ Từ Tận Xương Cốt
Chương 5 - Ta Có Thể Chữa Được
Chương 6 - Ngươi Quyết Định Mạng Sống Của Những Kẻ Này
Chương 7 - Hồn Thiên Ma Nhãn
Chương 8 - Gặp Lại Lâm Tuyết Nghiên
Chương 9 - Thân Thể Túng Dục Nổ Tung
Chương 10 - Hả? Tại Sao Lại Dừng Lại?
Chương 11 - Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết
Chương 12 - Gặp Lại Tô Uyển Nhi
Chương 13 - Tu Luyện
Chương 14 - Khảo Hạch Của Thất Phong Bắt Đầu
Chương 15 - Vân Tiên Đan
Chương 16 - Gấp Mười Lần Thì Làm Sao?
Chương 17 - Thang Thông Thiên
Chương 18 - Hai Mươi Lần Thì Sao?
Chương 19 - Tiếng Kêu Thảm Thiết Vang Lên
Chương 20 - Nhưng Chỉ Gấp Năm Lần Thôi Thì Có Là Gì?
Chương 21 - Ý Chí Cũng Vậy
Chương 22 - Vị Hôn Phu!
Chương 23 - Không Được!
Chương 24 - Lừa Nhau Phải Không
Chương 25 - Hết Rồi Ư?
Chương 26 - Không Ư?
Chương 27 - Sao Có Thế
Chương 28 - La Vân!
Chương 29 - Chúc Mừng Ngươi
Chương 30 - Mộng Nhi!
Chương 31 - Thái Độ Của Phương Thần
Chương 32 - Tuyết Nghiên!
Chương 33 - Vậy Ngươi Muốn Bao Nhiêu?
Chương 34 - Nhưng!
Chương 35 - Sư Nương?
Chương 36 - Lão Ông!
Chương 37 - Ngươi Đáng Chết!
Chương 38 - Yên Tâm
Chương 39 - Có Gì Xin Chỉ Giáo?
Chương 40 - Khi Nhìn Thấy Người Theo Đuổi Mộng Dao
Chương 41 - Ngươi Còn Có Việc Gì Khác Không?
Chương 42 - Là Ta!
Chương 43 - Tiểu Tử
Chương 44 - Phương Công Tử!
Chương 45 - Khách Khanh?
Chương 46 - Lâm Tiểu Thư
Chương 47 - Đa Tạ Lỗ Trưởng Lão
Chương 48 - Sát Thủ?
Chương 49 - Ta Liều Mạng Với Ngươi!
Chương 50 - Cũng Phải
Chương 51 - Có Dám Không?
Chương 52 - Nói Như Vậy Là Ngươi Phục Rồi Chứ Gì?
Chương 53 - Không Thành Vấn Đề!
Chương 54 - Ngươi Thật Sự Muốn Như: Thế Sao?
Chương 55 - La Vân Khoát Tay Áo
Chương 56 - Chính Là Hẳn Ta
Chương 57 - Cuối Cùng Cũng Tìm Được Ngươi!
Chương 58 - Chuyện Này!
Chương 59 - Là Ta Giết
Chương 60 - Nửa Năm Sao?
Chương 61 - Chiến Đạo?
Chương 62 - Đúng Rồi
Chương 63 - Huynh Không Tiếp Tục Lĩnh Hội Sao?
Chương 64 - Tà Môn?
Chương 65 - Ta Có Thể Chạm Vào Nó Không?
Chương 66 - Phương Thần Cảm Ơn Nàng Ta
Chương 67 - Phương Thần Thấy Vậy Cũng Mỉm Cười
Chương 68 - Ngươi Yên Tâm
Chương 69 - Sao?
Chương 70 - Khai Mạch Thiên Đan!
Chương 71 - Chẳng Lẽ
Chương 72 - Hắn Dừng Lại
Chương 73 - Vậy Thì Cứ Chờ Xem!
Chương 74 - Hai Tên Ngu Xuẩn Này
Chương 75 - Hơn Nữa
Chương 76 - Chẳng Lẽ Là Hắn Ta Đang Muốn Độc Chiếm Công Lao?
Chương 77 - Có Chuyện Gì Vậy?
Chương 78 - Hóa Ra Lúc Nấy
Chương 79 - Hắn Muốn Dùng Thần Thông
Chương 80 - Sau Khi Kiểm Tra Xong
Chương 81 - Đã Đến Lúc Phải Ra Ngoài Rồi
Chương 82 - Ngươi Vẫn Còn Sống!
Chương 83 - Tên Tạp Chủng Đó Đâu?
Chương 84 - Do Dự Một Lát
Chương 85 - Tên Cẩu Tạp Chủng!
“Đây cũng là đệ tử của Thiên Dương Tử à? Kế cũng có chút thiên phú”'
“Để ta xem thử xem nào, ừm, Đạo văn chữ Kiếm, Thiên Đạo Ma Cốt. Thú vị, thú vị”
“Không ngờ lại có một thiên tài tu ma bẩm sinh ở đây”
Ông ta xách hồ lô rượu để bên cạnh lên, định uống thêm một hớp nữa nhưng không ngờ rượu đã hết mất rồi
“Hết rồi ư? Đúng là cụt hứng. Thôi được rồi, chơi tới đây thôi vậy. Mấy cảnh vừa rồi chắc đã đú đế hai tên nhóc này. mất ngủ mấy đêm rồi, ha ha”
Nói xong, ông ta hóa thành một luồng sáng rồi biến mất.
Lần này, Phương Thần dễ dàng lọt vào được vòng Bán kết, hắn không biết rằng vận may của mình là do một vị thâm sâu khó dò đùa bốn mà ra.
Chuyến này, vận may của hân cũng dừng lại tại đây.
Vi tranh giành phần thưởng của top bốn nên vòng Tứ kết cực kỳ khốc liệt. Có thế nói là liều mạng.
Dù có trưởng lão ở đây nhưng không ít người vẫn bị thương
Trong đó có một trận cả hai tuyển thủ đều bị trọng thương nên phải rời khỏi cuộc thí.
Vậy là chỉ còn lại bốn người, không còn cần tới phiếu trắng nữa.
“Hữ, đế ta xem xem lần này hẳn còn lấy được phiếu trằng thế nào nữa”
“Ta đảm bảo, chắc chăn hẳn sẽ bị loại luôn ở vòng sau.
” “Đúng vậy”
Mọi người đều nhìn Phương Thần bằng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.
Phương Thần thì lại khá hưng phấn. Cuối cùng hắn cũng được đánh một trận đàng hoàng rồi ư? Vậy thì tốt quá.
Đứng xem mọi người đánh nhau, hẳn cũng dâng trào nhiệt huyết, chờ đợi đối thủ đầu tiên của mình
'Sau khi bốc thăm xong, Phương Thần bước lên võ đài, chờ đợi đối thủ.
Chẳng bao lâu sau, một thiếu niên mặt mày nhợt nhạt, hơi xanh tái bước lên võ đài.
Tuy sắc mặt người này không được tốt nhưng ánh mắt lại đầy kiên cường.
“Vị sư huynh này, ngươi ốn không?“
Thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, Phương Thần lo lắng hỏi
Thiếu niên cứng cỏi lắc đầu: “Không sao! Ta vẫn còn đánh tiếp được. Ít nhất là có thể đánh bại ngươi.
"
Thấy Phương Thần bốc được phiếu trảng bốn lần liên tiếp, trong lòng thiếu niên rất ghen ghét,
Khi thấy đối thủ của mình là Phương Thần, thiếu niên đã thầm thề rằng nhất định phải đánh bại hẳn.
Phương Thần thấy vậy thì không nói gì nữa. Sau đó, hai người báo tên của mình. “Tại hạ là Hồ Mạch”
“Tại hạ là Phương Thần”
Trưởng lão thấy vậy bèn tuyên bố: “Cuộc so tài bắt đi
Phương Thần nhìn thanh Häc Minh Kiếm trong tay, nói: “Đây là trận chiến đầu tiên của chúng ta. Cho ta xem thử xem thực lực của người tới đâu đi”
Ầm!
Phương Thần vừa mới giơ thanh Hảc Minh Kiếm lên thì chợt nghe tiếng một vật nặng ngã xuống đất.
Hãn tập trung nhìn kỹ thì ngạc nhiên phát hiện ra ở đăng xa, Hồ Mạch đã ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Trưởng lão biến sác, lập tức chạy lại kiểm tra.
Thế nhưng sau khi kiểm tra xong, ông ta lại lắc đầu bó tay, nhìn Phương Thần bãng ánh mắt hết sức lạ lùng.
Phương Thần sững sờ, “Tại sao lại nhìn mình như vậy? Minh có làm gì đâu”
Một giây sau, trưởng lão tuyên bố: “Thương thế của Hồ Mạch quá nặng, trận này Phương Thần thắng”
Xung quanh lặng ngất như tờ. Má nó.
Một tiếng chửi tục vang lên, không biết người nào vút bảo kiếm của mình xuống đất để bày tỏ sự tức giận của bản thân.
Sau đó, mọi người bắt đầu ồn ào. “Vậy mà cũng được hả?” “Vận may tốt quá đi mất”
“Mộ tổ nhà hắn ở đâu vậy? Ta phải dời mộ tổ nhà mình. tới làm hàng xóm nhà hẳn mới được.
”
Lúc này, mọi người chỉ còn cảm thấy cách nhìn của bản thân về thế giới này đã sụp đố.
Nếu như nam tử trung niên ban nãy còn ở đây không biết sẽ nghĩ gì
Dường như không cần có ông ta thì Phương Thần cũng vẫn may mắn như thường, thậm chí có thể vượt qua vòng Bán kết dễ như trở bàn tay.
Phương Thần cũng lấy làm lạ, hôm nay vận may của hẳn 'thực sự quá tốt.
Lẽ nào năm năm qua mình đã gặp quá nhiều xui xẻo nên giờ đã được đổi vận rồi ư?” Hắn chỉ còn biết nghĩ như vậy mà. thôi
Ở chỗ khác cũng đang tiến hành thi đấu trận Bán kết nhưng La Ngạo không may mắn được như Phương Thần.
Bởi vì hẳn ta gặp phải một người khác cũng là thiên tài của khóa này, Lâm Lạc Nhi.
Cả hai đều là thiên tài ngoại môn khóa này nên trận đấu. này diễn ra vô cùng căng thẳng.
Song phương giao chiến gần như không hề nương tay mắy may, dốc hết toàn lực để chiến đấu.
Mọi người đứng bên dưới luôn miệng khen hay, đứng xem mà tâm trạng cũng kích động lây.
Thế nhưng, Lâm Lạc Nhi chỉ mới gần mười lăm tuổi, cả thời gian tu luyện lẫn kinh nghiệm chiến đấu đều không băng La Ngạo mười tám tuổi.