Chương 1 - Có Phải Ngày Ấy Là Định Mệnh!?
Chương 2 - Chạm Mặt Leader
Chương 3 - Tên Em Là Gì...Cô Bé!?
Chương 4 - Bắt Cóc
Chương 5 - Điểm Yếu
Chương 6 - Quản Lý
Chương 7 - Con Ghét Ông Trời!!!!!!
Chương 8 - Công Việc
Chương 9 - Đường Tới Trường
Chương 10 - Hắn Bị Làm Sao Thế Nhở?
Chương 11 - Vào Bẫy
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Music
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Chương 32
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Chương 48
Chương 49 - Chương 49
Chương 50 - Chương 50
Chương 51 - Chương 51
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 1 - Có Phải Ngày Ấy Là Định Mệnh!?
Chương 2 - Chạm Mặt Leader
Chương 3 - Tên Em Là Gì...Cô Bé!?
Chương 4 - Bắt Cóc
Chương 5 - Điểm Yếu
Chương 6 - Quản Lý
Chương 7 - Con Ghét Ông Trời!!!!!!
Chương 8 - Công Việc
Chương 9 - Đường Tới Trường
Chương 10 - Hắn Bị Làm Sao Thế Nhở?
Chương 11 - Vào Bẫy
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Music
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Chương 32
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Chương 48
Chương 49 - Chương 49
Chương 50 - Chương 50
Chương 51 - Chương 51
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Nó lững thững về nhà... Trời đêm nay lạnh cóng.
. gió cứ ập vào người nó.
-Brừ……brừ….
.
brừ……- Nó run run ôm lấy hai tay, đi loạng choạng tựa như một cái động cũng có thể làm nó ngã.
. Cuối cùng nó cũng trụ được về nhà.
.
-Cô về đấy à?- Hắn mở cửa, định mắng cho nó một trận tội đi đêm
-Brừ….
brừ….
- nó loạng choạng bước, chân kia quắp vào chân này, nó ngã xuống.
. Hắn hoảng hốt đỡ nó vào trong phòng, đắp chăn xong hắn sờ đầu nó.
-Sốt rồi.
. Sao cô lại sốt bây giờ cơ chứ!
?- Hắn trách móc, chép miệng đi lấy băng dán hạ sốt. Nó nhìn theo hắn, nhớ đến những lời con Hiền nói, nó giật chăn ra bước xuống giường.
.
-PHƯƠNG!
!
!
!
!
! Vào chỗ mau!
!
!
!
!
!
!
!
!
- hắn quay lại hét lớn.
. Trong hắn có một nỗi lo, hắn sợ nó lại ngã như nãy.
. hắn sợ nó sốt cao hơn.
.
Nó nghe tiếng hắn sợ quá nhảy lên giường nằm.
. Sao đột nhiên hắn đáng sợ đến thế [?]
Hắn bê tô cháo lên thổi, rồi xúc thử một muỗng nhỏ đút cho nó. Nó từ chối ko ăn, cứ yếu ớt hất cái thìa ra hay quay mặt đi ko chịu.
.
Hắn giận lắm.
. Đã sốt mà còn làm kiêu.
. Nhưng nó phải ăn thì mới uống thuốc được chứ!
!
!
-Cô ko ăn à? Thế thì tiêm vậy!
?- Hắn liếc mắt cười nửa miệng
-Ko ko… tôi ăn… tôi ăn đây!
!
!
!
- Nó mở to mắt lấy thìa cháo đút vào miệng nuốt cái ực.
. hắn cười cầm tô cháo lên thổi từng thìa.
.
từng thìa nhỏ hắn thổi rất khéo, hắn nấu cũng rất ngon.
. Nó không dám nói gì chỉ ăn và ăn.
. Mặt nó hơi ửng.
. Hắn bật cười
-Có gì mà đỏ mặt!
?
-Thế có gì mà anh cười!
?- Nó vặn lại, chốc chốc lại ho sù sụ làm hắn cuống hết cả lên.
. Hắn xin lỗi nó vì đã cười nó.
. Hắn hứa sẽ ko tái phạm.
. Giờ thì nó bật cười rồi đấy.
. Nụ cười dịu hiền của nó luôn làm hắn yên tâm.
-Này.
. Biến thái.
. Sao anh.
. tốt với tôi vậy!
?- Hắn lấy thuốc đưa cho nó, đưa cốc nước cho nó, cứ dửng dưng im lặng làm nó khó hiểu.
.
-Chỉ là cô giống với người tôi yêu thương thôi!
- Hắn ra khỏi phòng đóng cửa chắc chắn nó ko bỏ đi đc.
.
Tự cốc đầu mình, hắn trách
-Sao mày lại nói điều đó vs cô ta chứ!
? Thật ngu ngốc mà!
!
!