Nếu như đã quyết định rời khỏi nhà họ Tưởng, Thẩm Yên sẽ không bao giờ quay lại, dù sống theo cách nào thì cũng tốt hơn kiếp trước.
Chỉ là như vậy, cô và Tưởng Minh Húc không còn quan hệ, Mạn Mạn có lẽ sẽ không đến nữa nhỉ?
Thẩm Yên buồn bã trong vài giây, rồi điều chỉnh lại tâm trạng.
Cha thờ ơ, còn thường xuyên bị anh trai cùng cha khác mẹ bắt nạt, sinh ra trong một gia đình như vậy, dù có tình yêu thương hết mực của cô thì Mạn Mạn cũng chẳng hạnh phúc được đến đâu.
Không được sinh ra, có lẽ cũng là một loại may mắn.
Thẩm Yên đã tiếp xúc với nhiều người, biết trong hoàn cảnh nào nên nói lời gì để đạt được mục đích, đồng thời khiến bản thân ở thế có lợi.
Không tranh cãi với mẹ Tưởng về những chuyện khác, Thẩm Yên chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: “Cháu chỉ lấy lại đồ của mình, sao có thể gọi là làm ầm lên được? Dì, nếu dì thấy cháu không nên mang đồ của mình đi thì dì có thể mời phó đội trưởng và dân làng đến phân xử, nếu họ cũng thấy cháu mang đi là sai thì cháu sẽ không mang đi.
”
Phó đội trưởng và ba Tưởng là đối thủ cạnh tranh, mẹ Tưởng làm sao có thể mời người đến phân xử?
Hơn nữa, nếu làm ầm lên như vậy, chẳng phải sẽ để cho mọi người biết con trai bà ta lại ly hôn rồi sao?
Mẹ Tưởng vừa thấy gia đình mình có điều kiện tốt, con trai lấy được vợ tốt không khó, vừa thấy ly hôn là mất mặt, muốn che giấu đến cùng, không cho người khác biết.
Nếu Thẩm Yên chuyển ra ngoài thì chuyện này có còn giấu được không?
Lúc này, mẹ Tưởng có cảm giác như bị nướng trên lửa, càng thêm bất mãn với Thẩm Yên, sớm biết cô ta sẽ gây ra chuyện như vậy thì không nên tác hợp cô ta với Minh Húc.
Mẹ Tưởng ghét bỏ nhìn Thẩm Yên, thấy cô ta vẻ mặt vô tội, liền cảm thấy người này không có ý tốt.
Nếu để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, liệu họ có nghĩ là Minh Húc và nhà họ Tưởng có vấn đề nên cô ta mới nhất quyết phải ly hôn không?
Thẩm Yên có tiếng tốt trong đội sản xuất, thật sự có khả năng sẽ lôi kéo được người khác đứng về phía cô ta.
Mẹ Tưởng giật mình, cả người đều không khỏe.
Ban đầu còn muốn đuổi Thẩm Yên ra ngoài, để cô ta biết điều nhưng bây giờ lại thấy vẫn nên để cô ta ở trong tầm mắt thì hơn, tránh cho cô ta ra ngoài nói linh tinh.
Bà ta dùng sức ấn chặt cái túi đựng lương thực, không cho Thẩm Yên đi.
“Cô không cha không mẹ, cũng không có nơi nào để đi, nếu cứ thế mà đi thì người khác còn tưởng là nhà họ Tưởng chúng tôi không tử tế, đuổi cô ra ngoài.
”
Tưởng Duệ núp sau cánh cửa xem kịch vui, thấy sốt ruột, bây giờ không đuổi Thẩm Yên ra ngoài, sau này cô ta dỗ dành được người nhà, lại muốn làm mẹ kế của cậu thì phải làm sao?
Cậu ta chạy vụt ra khỏi nhà, “Bà nội, cháu không thích cô ta, bà bảo cô ta đi đi!
”
Mẹ Tưởng trừng mắt nhìn cậu ta, “Một đứa bé con như cháu biết gì, đừng nói nữa!
”
Chuyện ly hôn không giấu được nhưng chỉ cần tiếp tục đối xử tốt với Thẩm Yên thì trong mắt người ngoài, nhà họ Tưởng vẫn là nhà chồng tốt nhất.
Đợi bắt được lỗi của Thẩm Yên rồi đuổi cô ta ra ngoài, đến lúc đó sẽ không có ai nói xấu nhà họ Tưởng nữa.
Nếu như Thẩm Yên nhất quyết phải ly hôn thì hậu quả của việc ly hôn cô ta phải tự gánh chịu.
Tưởng Duệ không biết suy nghĩ của mẹ Tưởng, cậu ta chỉ muốn đuổi Thẩm Yên đi, dùng sức đẩy Thẩm Yên một cái.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!