Tiếp đó lại vô tình tiết lộ, nhà họ Tưởng và Thẩm Yên đã cắt đứt quan hệ, sau này chuyện của cô ta, nhà họ Tưởng sẽ không quan tâm nữa.
Trong thôn không thiếu người thích buôn chuyện, thái độ của nhà họ Tưởng chẳng mấy chốc sẽ truyền đến tai bà Thẩm già .
Mẹ Tưởng nghĩ thầm, Thẩm Yên bây giờ là nhân viên ghi chép, đây là một công việc béo bở, người nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ nắm bắt cơ hội bám vào cô ta để hút máu.
Nếu làm ầm ĩ lên, biết đâu công việc nhân viên ghi chép của Thẩm Yên sẽ không còn.
Đến lúc đó sẽ sắp xếp cho con gái mình, một công đôi việc!
Thẩm Yên vừa ra khỏi đầu thôn thì gặp người lái máy kéo trong thôn đi công xã lấy giống, cô đi nhờ một đoạn.
Tốc độ của máy kéo không quá nhanh nhưng so với đi bộ thì vẫn tiết kiệm được kha khá thời gian.
Công xã mỗi ngày có hai chuyến xe buýt đi huyện, khi Thẩm Yên đến thì còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ xe đầu tiên khởi hành, cô không đi đâu chơi, sợ đến lúc đó không còn chỗ ngồi, phải đứng suốt cả quãng đường đi huyện.
Từ công xã đến huyện đi xe mất khoảng một tiếng, đường đi lại quanh co khúc khuỷu, nếu không có chỗ ngồi thì sẽ rất khó chịu.
Ngoài Thẩm Yên, còn có không ít người đến điểm dừng xe buýt từ sớm, xe chưa đến giờ khởi hành mà bên trong đã chật kín người.
Người đông nên không khí lẫn lộn đủ thứ mùi, đến khi xe nổ máy, mùi khói xe cũng hòa vào trong đó, Thẩm Yên có cảm giác khó thở.
Đường núi quanh co khúc khuỷu, thỉnh thoảng lại xóc nảy, dù ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Thẩm Yên vẫn bị say xe.
Cô chỉ còn cách nhắm mắt giả vờ ngủ, chuyển sự chú ý sang những chuyện khác.
Thẩm Yên xinh đẹp, dù xuất hiện ở đâu cũng thu hút sự chú ý của nhiều người.
Trên xe có không ít thanh niên nam giới lén nhìn cô, thỉnh thoảng còn thì thầm to nhỏ vài câu.
Công xã rất lớn, mỗi đội sản xuất bên dưới ít nhất cũng có bốn năm trăm người, Thẩm Yên là nhân viên ghi chép, thỉnh thoảng phải đến công xã họp hành học tập, không ít người quen cô.
Nghe nói cô đã có đối tượng, thậm chí có thể đã kết hôn, những người có ý định với cô đều rất thất vọng.
Thẩm Yên chỉ nhắm mắt dưỡng thần, những tiếng lẩm bẩm kia thỉnh thoảng cũng lọt vào tai cô, miễn là không nói bậy bạ, cô cũng lười giải thích.
Người như Tưởng Minh Húc, Thẩm Yên còn chẳng muốn nhắc đến.
Cứ chịu đựng như vậy, đến bến xe khách huyện, xuống xe hít thở không khí trong lành, cô mới có cảm giác như được sống lại.
Việc đầu tiên sau khi ra khỏi bến xe khách là đến ngân hàng mở sổ tiết kiệm, gửi ba trăm đồng, số còn lại giữ trong tay phòng khi cần.
Làm xong việc chính, Thẩm Yên mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở ngân hàng mất khá nhiều thời gian, dù chưa đến giờ ăn nhưng Thẩm Yên vẫn định đến nhà hàng quốc doanh ăn trước, vừa khéo tránh giờ cao điểm.
Ăn no rồi mới đến cửa hàng bách hóa mua đồ, xong xuôi thì đến hiệu sách dạo một vòng, mua vài quyển vở bài tập phù hợp.
Xong việc thì có thể về đội sản xuất rồi.
Thẩm Yên trước đây học cấp ba ở huyện, không cần hỏi đường, cô đi thẳng đến nhà hàng quốc doanh gần nhất.
Bữa sáng ăn đồ bột, bữa trưa Thẩm Yên muốn ăn món khác, cô có tiền có phiếu, hơn nữa còn ăn một mình no cả nhà, tại sao không đối xử tốt với bản thân một chút?
Vì thế cô gọi một đĩa thịt xào và một bát cơm trắng.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!