“Ừm, vậy thì tốt, ra ngoài chơi đi.
” Nghe vậy, Văn Lê không nói gì thêm. Hai đứa sinh đôi Mễ Lạp và Thang Viên luôn nghe lời Hổ Tử, chỉ cần Hổ Tử đã nói thì chúng nó đều tuân theo răm rắp, ngay cả ba mẹ cũng không dỗ được, đây cũng là một tài lẻ của Hổ Tử.
Văn Lê hoàn toàn yên tâm, nhìn thấy chậu quần áo thay ra lúc trưa vẫn còn trong phòng, cô nhìn ra ngoài trời, đoán rằng mọi người trong nhà chưa về sớm như vậy, bèn xách chậu quần áo ra ngoài giặt.
Gia đình Văn Lê điều kiện khá giả, trong sân có một cái giếng, giặt giũ cũng tiện lợi.
Mấy ngày nay, tốc độ giặt quần áo bằng tay của Văn Lê cũng đã được cải thiện đáng kể, không lâu sau đã giặt xong.
Chiếc áo sơ mi của Giang Nguyên và chiếc áo sơ mi bị bung hết cúc của cô, đều không thể để người nhà nhìn thấy. Văn Lê mắc một sợi dây sau cánh cửa phòng, phơi chiếc áo sơ mi của Giang Nguyên và chiếc áo của cô lên đó.
Quần áo vừa giặt xong còn ướt sũng, nước nhỏ tong tong xuống đất.
Văn Lê lo lắng nước nhỏ nhiều quá sẽ bị người nhà phát hiện, nên vắt đi vắt lại hai lần.
Xác định nước đã nhỏ bớt, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, Văn Lê mới thôi không để ý đến nữa. Cũng sắp đến giờ nấu cơm tối rồi, cô phải đi chuẩn bị.
Vừa ra khỏi cửa phòng thì thấy Tô Quế Lan đang đẩy cửa sân bước vào.
“Lê dậy rồi à! Nghỉ ngơi xong rồi chứ? Còn chỗ nào khó chịu không?”
Trên tay Văn Lê vẫn còn xách chậu quần áo, cô theo bản năng giấu tay ra sau lưng.
“Vâng ạ, con nghỉ ngơi xong rồi, không còn chỗ nào khó chịu nữa, con khỏe lắm ạ.
” Văn Lê cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười đáp, sau đó đi đến cửa phòng tắm bên cạnh để đặt chậu quần áo xuống. Để Tô Quế Lan không chú ý đến sự khác thường của mình, cô chủ động chuyển chủ đề: “Con vừa giặt quần áo thay ra lúc trưa xong, còn chưa kịp chuẩn bị cơm tối.
”
Nhà họ Văn đông người, ăn uống cũng nhiều, cho dù ăn uống đơn giản, nấu cơm cũng mất rất nhiều thời gian. Bắt đầu nấu cơm lúc này, đến khi trời tối hẳn, đàn ông trong nhà tan làm về là vừa kịp ăn. Trước khi nguyên chủ thi đại học, công việc này luôn do Tô Quế Lan và mấy nàng dâu thay phiên nhau tan làm sớm để làm. Còn nguyên chủ, có lần cô thử nấu cơm, bị dầu ăn bắn vào tay, phồng rộp hết cả lên, từ đó trở đi, cô rất sợ nấu cơm. Người nhà cũng thương cô, nên thường chỉ bảo cô phụ giúp nhặt rau, rất ít khi cho cô động vào bếp.
Sau khi Văn Lê đến đây, cô thật sự không thể làm việc đồng áng, hơn nữa, Tô Quế Lan và mấy chị dâu khi nấu ăn luôn tiếc dầu, tiếc muối, lửa cũng không canh cho chuẩn, cực hình cho cái lưỡi của Văn Lê - người cực kỳ nhạy cảm với mùi vị. Vì vậy, khi nhận làm việc nhà, cô cũng nhận luôn việc nấu cơm, đương nhiên, cũng là để trốn việc rửa bát - công việc mà cô ghét nhất.
Văn Lê không chuyên tâm học nấu ăn, nhưng ông nội cô là đầu bếp gia truyền, từ nhỏ cô đã tiếp xúc với đủ loại công thức nấu ăn, công thức làm bánh, thêm vào đó bản thân cô cũng có năng khiếu, cho dù là món ăn đơn giản nhất, qua tay cô cũng sẽ trở nên ngon hơn rất nhiều.
Lúc đầu, mọi người trong nhà còn do dự, có nên cho Văn Lê vào bếp hay không, dù sao trước đây cô rất ít khi vào bếp, bây giờ mới học nấu ăn đã đảm nhận việc nấu nướng, lỡ như nấu hỏng, cả nhà sẽ phải nhịn đói. Nhưng vì quan tâm đến cảm xúc của Văn Lê, họ không nói thẳng là không cho cô nấu cơm, chỉ bảo cô tự mình thử trước.