Chương 1 - Cảnh Ngộ Hoang Đường
Chương 2 - Ra Oai Mới Là Cọp
Chương 3 - Lấy Việc Sửa Người
Chương 4 - Nụ Cười Dưới Gốc Anh Đào
Chương 5 - Điều Bất Ngờ Ngoài Ý Muốn
Chương 6 - Bám Chặt Không Buông
Chương 7 - Bầu Trời Somalia
Chương 8 - Muốn Chia Tay Sao?
Chương 9 - Người Phụ Nữ Muốn Tìm Là Ai?
Chương 10 - Gặp Phải Thần Bài
Chương 11 - Trò Chơi Bạc Tiền
Chương 12 - Tự Nguyện Chịu Thua
Chương 13 - Sự Phẫn Nộ Của Chú Chim Nhỏ (1)
Chương 14 - Cha - Con, Ai Thắng?
Chương 15 - Liều Mạng Với Ngươi (1)
Chương 16 - Niếp Nhân Thế
Chương 17 - Bị Nhốt Trong Mật Thất (1)
Chương 18 - Ai Thông Minh Hơn? (1)
Chương 19 - Lòng Người Khó Dò (1)
Chương 20 - Niếp Ngân Và Niếp Tích (1)
Chương 21 - Mộng Du
Chương 22 - Kẻ Mà La Sâm Sợ (1)
Chương 23 - Niếp Ngân Bị Thương Nặng (1)
Chương 24 - Hiểu Lầm Càng Hiểu Lầm (1)
Chương 25 - Tiêu Tông Biến Mất
Chương 26 - Không Cách Nào Đoán Được Niếp Ngân(1)
Chương 27 - Niếp Ngân Nói
Chương 28 - Lo Sợ Trong Lòng
Chương 29 - Áo Cưới Xinh Đẹp
Chương 30 - Tiểu Cô Nương Thôi
Chương 31 - Bất Ngờ Xảy Ra (1)
Chương 32 - Không Dám Mở Miệng
Chương 33 - Tu Nguyệt
Chương 34 - Tình Yêu Là Gì?
Chương 35 - Tang Lễ Niếp Môn
Chương 36 - Đủ Loại Diện Mạo
Chương 37 - Niếp Thâm
Chương 38 - Chưa Rửa Sạch Oan Khuất
Chương 39 - Công Kích Tại Lễ Tang
Chương 40 - VCR Trí Mạng
Chương 41 - Nhân Chứng
Chương 42 - Sự Phản Bội Của Tiêu Tông
Chương 43 - Niếp Hoán
Chương 44 - Vẻ Mặt Của Mặc Di Nhiễm
Chương 45 - Lãnh Tang Thanh Tỉnh Ngộ (1)
Chương 46 - Một Màn Kịch Liệt
Chương 47 - Tất Cả Điên Rồi
Chương 48 - Sự Dũng Cảm Của Tu Nguyệt
Chương 49 - Ai Giống Ai? (1)
Chương 50 - Trở Về Niếp Môn
Chương 51 - Trúng Kế
Chương 52 - Nhìn Thấy Một Cô Gái Quen Thuộc
Chương 53 - Ngoài Ý Muốn Gặp Lại
Chương 54 - Đến Las Vegas
Chương 55 - Không Được Tự Nhiên Thay Đổi Tính Cách
Chương 56 - Gặp Gỡ Đối Thủ
Chương 57 - Gọi Tôi Là Băng Sơn
Chương 58 - Kiệt Tác
Chương 59 - Sổ Đen
Chương 60 - Đại Hồ Tử
Chương 61 - Ngải Tư
Chương 62 - Ngươi Sợ Sao?
Chương 63 - Mộng Một Hồi
Chương 64 - Ôn Nhu Khó Thấy
Chương 65 - Bùa Hộ Mệnh
Chương 66 - Nhớ Lại Cha Mẹ
Chương 67 - Áy Náy
Chương 68 - Khác Sạn Sa Mạc
Chương 69 - Giao Dịch
Chương 70 - Chạy Trối Chết
Chương 71 - Bị Cứu
Chương 72 - Niếp Ngân Vô Cùng Lo Lắng
Chương 73 - Ngoài Ý Muốn Của Cung Quý Dương
Chương 74 - Bị Cảnh Sát Bắt
Chương 75 - Anh Em Chạm Mặt
Chương 76 - Tình Cảnh Nguy Hiểm
Chương 77 - Nghĩ Cách Cứu Viện
Chương 78 - Người Đàn Ông Trung Niên
Chương 79 - Hữu Tình
Chương 80 - Rời Khỏi Khách Sạn
Chương 81 - Cung Quý Dương Bất Đắc Dĩ
Chương 82 - Ôn Nhu
Chương 83 - Lần Đầu
Chương 84 - Giao Nhờ
Chương 85 - Ngày Thẩm Phán
Chương 86 - Ngoài Ý Muốn Của Mọi Người
Chương 87 - Niếp Nhân Quân Không Thuận
Chương 88 - Phạt
Chương 89 - Kế Hoạch
Chương 90 - La Sâm Phát Hiện
Chương 91 - Mồi
Chương 92 - Ma Quỷ
Chương 93 - Ly Gián
Chương 94 - Phản Bội
Chương 95 - Giật Mình
Chương 96 - Nhìn Như Thuận Lợi
Chương 97 - Chứng Cớ Bị Mất
Chương 98 - Giá Lâm
Chương 99 - Khiêu Khích
Chương 100 - Đuổi Theo
Chương 101 - Kích Đấu
Chương 102 - Dấu Vết Bi Thương
Chương 103 - Lấy Tử Tướng Hợp Lại
Chương 104 - Vật Lộn
Chương 105 - Hỏng Mất
Chương 106 - Tác Dụng Phụ
Chương 107 - Thù Giết Cha
Chương 108 - Thống Khổ
Chương 109 - Năm Thứ Nhất
Chương 110 - Năm Thứ Hai
Chương 111 - Năm Thứ Ba
Chương 112 - Mượn Sức
Chương 113 - Từ Biệt
Chương 114 - Không Khống Chế Được
Chương 115 - Thông Báo
Chương 116 - Còn Sống
Chương 117 - Ruột Rỗng
Chương 118 - Gặp Lại
Chương 119 - Hối Hận
Chương 120 - Chuyển Biến
Chương 121 - Niếp Tích Tiến Công
Chương 122 - Tranh Thủ Đồng Tình
Chương 123 - Phát Hiện
Chương 123 - Phát Hiện
Chương 124 - Thủ Đoạn
Chương 125 - Bên Trong Kế Hoạch.
Chương 126 - Thuê Phương
Chương 127 - Nói Chuyện Với Nhau
Chương 128 - Đêm Thăm Dò Trang Viên
Chương 129 - Thù Hận
Chương 130 - Cảm Giác Xa Lạ.
Chương 131 - Tâm Tư
Chương 132 - Tranh Chấp
Chương 133 - Khuất Tùng Sự Thật
Chương 134 - Cầu Hôn
Chương 135 - Nơi Bi Thống Rất Lớn (1)
Chương 136 - Người Đàn Ông Đêm Mưa.
Chương 137 - Không Thể Ức Chế Được Ghen Tỵ
Chương 138 - Chờ Anh.
Chương 139 - Thân Thế.
Chương 140 - Đáp Ứng
Chương 141 - Không Mời Từ Trước Đến Nay.
Chương 142 - Hôn Lễ
Chương 143 - Hãy Cho Phép Anh
Chương 144 - Hãy Cho Phép Anh (2)
Chương 145 - Tình Yêu
Chương 146 - Từ Tham Sống Ưu (1)
Chương 147 - Từ Tham Sống Ưu (2)
Chương 148 - Oan Gia Tới Cửa.
Chương 149 - Qan Gia Nên Giải Không Nên Kết (1)
Chương 150 - Oan Gia Nên Giải Không Nên Kết (2)
Chương 151 - Thế Khó Xử.
Chương 152 - Ngoan Ngôn.
Chương 153 - Kết Thúc Nhất
Chương 154 - Kết Thúc Nhị
Chương 155 - Kết Thúc Tam :Cây Anh Đào Đẹp Nhất.
Chương 156 - Ngoại Truyện 1: Ngày Valentine Đặc Biệt
Chương 157 - Ngoại Truyện 2: Ngày Valentine Đặc Biệt
Chương 158 - Ngoại Truyện 3: Ngày Valentine Đặc Biệt
Chương 159 - Ngoại Truyện 4: Ngày Valentine Đặc Biệt (Kết)
Chương 1 - Cảnh Ngộ Hoang Đường
Chương 2 - Ra Oai Mới Là Cọp
Chương 3 - Lấy Việc Sửa Người
Chương 4 - Nụ Cười Dưới Gốc Anh Đào
Chương 5 - Điều Bất Ngờ Ngoài Ý Muốn
Chương 6 - Bám Chặt Không Buông
Chương 7 - Bầu Trời Somalia
Chương 8 - Muốn Chia Tay Sao?
Chương 9 - Người Phụ Nữ Muốn Tìm Là Ai?
Chương 10 - Gặp Phải Thần Bài
Chương 11 - Trò Chơi Bạc Tiền
Chương 12 - Tự Nguyện Chịu Thua
Chương 13 - Sự Phẫn Nộ Của Chú Chim Nhỏ (1)
Chương 14 - Cha - Con, Ai Thắng?
Chương 15 - Liều Mạng Với Ngươi (1)
Chương 16 - Niếp Nhân Thế
Chương 17 - Bị Nhốt Trong Mật Thất (1)
Chương 18 - Ai Thông Minh Hơn? (1)
Chương 19 - Lòng Người Khó Dò (1)
Chương 20 - Niếp Ngân Và Niếp Tích (1)
Chương 21 - Mộng Du
Chương 22 - Kẻ Mà La Sâm Sợ (1)
Chương 23 - Niếp Ngân Bị Thương Nặng (1)
Chương 24 - Hiểu Lầm Càng Hiểu Lầm (1)
Chương 25 - Tiêu Tông Biến Mất
Chương 26 - Không Cách Nào Đoán Được Niếp Ngân(1)
Chương 27 - Niếp Ngân Nói
Chương 28 - Lo Sợ Trong Lòng
Chương 29 - Áo Cưới Xinh Đẹp
Chương 30 - Tiểu Cô Nương Thôi
Chương 31 - Bất Ngờ Xảy Ra (1)
Chương 32 - Không Dám Mở Miệng
Chương 33 - Tu Nguyệt
Chương 34 - Tình Yêu Là Gì?
Chương 35 - Tang Lễ Niếp Môn
Chương 36 - Đủ Loại Diện Mạo
Chương 37 - Niếp Thâm
Chương 38 - Chưa Rửa Sạch Oan Khuất
Chương 39 - Công Kích Tại Lễ Tang
Chương 40 - VCR Trí Mạng
Chương 41 - Nhân Chứng
Chương 42 - Sự Phản Bội Của Tiêu Tông
Chương 43 - Niếp Hoán
Chương 44 - Vẻ Mặt Của Mặc Di Nhiễm
Chương 45 - Lãnh Tang Thanh Tỉnh Ngộ (1)
Chương 46 - Một Màn Kịch Liệt
Chương 47 - Tất Cả Điên Rồi
Chương 48 - Sự Dũng Cảm Của Tu Nguyệt
Chương 49 - Ai Giống Ai? (1)
Chương 50 - Trở Về Niếp Môn
Chương 51 - Trúng Kế
Chương 52 - Nhìn Thấy Một Cô Gái Quen Thuộc
Chương 53 - Ngoài Ý Muốn Gặp Lại
Chương 54 - Đến Las Vegas
Chương 55 - Không Được Tự Nhiên Thay Đổi Tính Cách
Chương 56 - Gặp Gỡ Đối Thủ
Chương 57 - Gọi Tôi Là Băng Sơn
Chương 58 - Kiệt Tác
Chương 59 - Sổ Đen
Chương 60 - Đại Hồ Tử
Chương 61 - Ngải Tư
Chương 62 - Ngươi Sợ Sao?
Chương 63 - Mộng Một Hồi
Chương 64 - Ôn Nhu Khó Thấy
Chương 65 - Bùa Hộ Mệnh
Chương 66 - Nhớ Lại Cha Mẹ
Chương 67 - Áy Náy
Chương 68 - Khác Sạn Sa Mạc
Chương 69 - Giao Dịch
Chương 70 - Chạy Trối Chết
Chương 71 - Bị Cứu
Chương 72 - Niếp Ngân Vô Cùng Lo Lắng
Chương 73 - Ngoài Ý Muốn Của Cung Quý Dương
Chương 74 - Bị Cảnh Sát Bắt
Chương 75 - Anh Em Chạm Mặt
Chương 76 - Tình Cảnh Nguy Hiểm
Chương 77 - Nghĩ Cách Cứu Viện
Chương 78 - Người Đàn Ông Trung Niên
Chương 79 - Hữu Tình
Chương 80 - Rời Khỏi Khách Sạn
Chương 81 - Cung Quý Dương Bất Đắc Dĩ
Chương 82 - Ôn Nhu
Chương 83 - Lần Đầu
Chương 84 - Giao Nhờ
Chương 85 - Ngày Thẩm Phán
Chương 86 - Ngoài Ý Muốn Của Mọi Người
Chương 87 - Niếp Nhân Quân Không Thuận
Chương 88 - Phạt
Chương 89 - Kế Hoạch
Chương 90 - La Sâm Phát Hiện
Chương 91 - Mồi
Chương 92 - Ma Quỷ
Chương 93 - Ly Gián
Chương 94 - Phản Bội
Chương 95 - Giật Mình
Chương 96 - Nhìn Như Thuận Lợi
Chương 97 - Chứng Cớ Bị Mất
Chương 98 - Giá Lâm
Chương 99 - Khiêu Khích
Chương 100 - Đuổi Theo
Chương 101 - Kích Đấu
Chương 102 - Dấu Vết Bi Thương
Chương 103 - Lấy Tử Tướng Hợp Lại
Chương 104 - Vật Lộn
Chương 105 - Hỏng Mất
Chương 106 - Tác Dụng Phụ
Chương 107 - Thù Giết Cha
Chương 108 - Thống Khổ
Chương 109 - Năm Thứ Nhất
Chương 110 - Năm Thứ Hai
Chương 111 - Năm Thứ Ba
Chương 112 - Mượn Sức
Chương 113 - Từ Biệt
Chương 114 - Không Khống Chế Được
Chương 115 - Thông Báo
Chương 116 - Còn Sống
Chương 117 - Ruột Rỗng
Chương 118 - Gặp Lại
Chương 119 - Hối Hận
Chương 120 - Chuyển Biến
Chương 121 - Niếp Tích Tiến Công
Chương 122 - Tranh Thủ Đồng Tình
Chương 123 - Phát Hiện
Chương 123 - Phát Hiện
Chương 124 - Thủ Đoạn
Chương 125 - Bên Trong Kế Hoạch.
Chương 126 - Thuê Phương
Chương 127 - Nói Chuyện Với Nhau
Chương 128 - Đêm Thăm Dò Trang Viên
Chương 129 - Thù Hận
Chương 130 - Cảm Giác Xa Lạ.
Chương 131 - Tâm Tư
Chương 132 - Tranh Chấp
Chương 133 - Khuất Tùng Sự Thật
Chương 134 - Cầu Hôn
Chương 135 - Nơi Bi Thống Rất Lớn (1)
Chương 136 - Người Đàn Ông Đêm Mưa.
Chương 137 - Không Thể Ức Chế Được Ghen Tỵ
Chương 138 - Chờ Anh.
Chương 139 - Thân Thế.
Chương 140 - Đáp Ứng
Chương 141 - Không Mời Từ Trước Đến Nay.
Chương 142 - Hôn Lễ
Chương 143 - Hãy Cho Phép Anh
Chương 144 - Hãy Cho Phép Anh (2)
Chương 145 - Tình Yêu
Chương 146 - Từ Tham Sống Ưu (1)
Chương 147 - Từ Tham Sống Ưu (2)
Chương 148 - Oan Gia Tới Cửa.
Chương 149 - Qan Gia Nên Giải Không Nên Kết (1)
Chương 150 - Oan Gia Nên Giải Không Nên Kết (2)
Chương 151 - Thế Khó Xử.
Chương 152 - Ngoan Ngôn.
Chương 153 - Kết Thúc Nhất
Chương 154 - Kết Thúc Nhị
Chương 155 - Kết Thúc Tam :Cây Anh Đào Đẹp Nhất.
Chương 156 - Ngoại Truyện 1: Ngày Valentine Đặc Biệt
Chương 157 - Ngoại Truyện 2: Ngày Valentine Đặc Biệt
Chương 158 - Ngoại Truyện 3: Ngày Valentine Đặc Biệt
Chương 159 - Ngoại Truyện 4: Ngày Valentine Đặc Biệt (Kết)
Niếp Ngân không thèm nhắc lại, nhưng trong ánh mắt tràn đầy sự khẩn trương,
hắn có một dự cảm rất mãnh liệt, rất mãnh liệt...
.
Trực thăng dừng ở trên không trung, Niếp Ngân đứng ở tại chỗ ngẩng đầu nhìn
trời, hắn không hề chớp mắt, trái tim lại bắt đầu đập mạnh liên hồi.
Rất nhanh, cửa khoang thuyền mở ra, từ bên trong có một người ló ra, một cô
gái có mái tóc ngắn, trực thăng dần hạ xuống, sau đó hít sâu một hơi, xoay
người nhìn về phía sân biệt thự, cùng chạm vào ánh mắt người đàn ông trong
sân.
Niếp Ngân chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong người mình đang bay nhảy, trong lúc
nhất thời, hắn lại hoài nghi hai mắt mình xảy ra vấn đề. Là Thanh Nhi, là bóng
dáng của cô.
.
.
Ánh mặt trời đỏ chiếu lên thân thể cô, hai má cô cũng ánh hồng, cô mặc một bộ
váy vẫn xinh đẹp như cũ, cũng khó trách, hằng ngày cô rất thích chạy nhảy,
nhưng hôm nay, cô lại đứng ở trên trời, lẳng lặng tại kia, xinh đẹp như tiên
giáng thế.
Xa cách như ngăn bởi thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cô và hắn cùng gặp nhau,
Niếp Ngân lại tạ ơn trời, hắn chưa từng nghĩ tới thì ra ông trời lại chiếu cố hắn
như vậy.
Lãnh Tang Thanh ở trên cao nhìn hắn, hai cặp mắt nhìn nhau thâm tình rất lâu,
khi trực thăng chậm rãi hạ xuống, Niếp Ngân không đi lên, hai chân như bị
đóng đinh đứng tại chỗ, ông trời mới biết giờ phút này hắn không dám nhúc
nhích, chỉ sợ vừa động ảo mộng sẽ biến mất.
Cho tới lúc cô đi đến trước mặt hắn, nụ cười của cô vẫn đẹp như trước, nhưng
đáy mắt lại lộ ra đau thương rõ ràng, cô nhìn hắn thật lâu rồi một lúc sau mới
mở miệng ——
"Ngày trước lúc em chưa đi, mỗi ngày đều rất tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ .
"
"Từ nay về sau, mỗi ngày anh đều chăm sóc nó, chăm sóc nó cùng với em.
"
Hắn mở miệng, tiếng nói trầm thấp lộ ra run rẩy.
Đôi mắt Lãnh Tang Thanh gợi sóng lại hơi run run, sau đó nói: "Ngày trước lúc
em chưa đi, bây giờ hẳn là đang ăn cơm chiều .
"
"Ừ, anh đang đợi em trở về để cùng dùng bữa.
"
"Ngày trước lúc em chưa đi, anh đã nói cây anh đào chỉ cần quá mấy ngày sẽ
nở.
"
"Cây anh đào đã nở.
"
"Anh gạt người, hiện tại không phải mùa xuân.
"
"Tiểu đảo này chỉ có mùa xuân.
"
"Ngày trước lúc em chưa đi, anh đã nói chờ cây anh đào nở thì sẽ cùng em
ngắm hoa.
"
"Ừ, anh nguyện ý ngắm cùng em cả đời.
"
Lệ đã che kín đôi mắt của Lãnh Tang Thanh, rốt cục tiếng của cô đã trở nên
nghẹn ngào, “Ngày trước lúc em chưa đi, anh không có tiều tụy như vậy.
"
Niếp Ngân đến gần cô, nâng tay, vuốt hai má cô, sau đó nhìn cô rồi nói: "Đó là
anh không tránh được tương tư.
"
"Ngân ——" Trong nháy mắt, nước mắt lăn xuống hai má cô, Lãnh Tang Thanh
ôm chặt lấy hắn, cùng lúc đó hắn cũng đưa hai tay ra đem ôm cô gắt gao vào
trong ngực.
Tất cả các đặc công đều lui xuống, trong sân biệt thự chỉ có một đôi người yêu
đang ôm nhau.
"Thanh Nhi, em có biết anh nhớ em tới nhường nào không.
" Niếp Ngân cúi đầu
nói khẽ vào tai cô, lúc này hắn chỉ muốn nhét cô vào trong lòng, giờ đây lòng
hắn ấm áp tràn đầy đến cỡ nào, loại hạnh phúc cùng thỏa mãn này hắn nguyện
ý lấy tình tích cả đời để đổi lấy .
Lãnh Tang Thanh cũng nghẹn ngào đến mức nói không rõ ràng: "Em.
.
. Em
cũng rất nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ.
.
. Ngân —— "
Niếp Ngân lại cúi đầu, hôn thật sâu vào môi cô.
Ánh chiều tà dần dần hạ xuống, chỉ còn ánh sáng mờ mờ chiếu vào đôi tình
nhân.
Hai người chìm đắm trong niềm vui sướng, mặc kệ những thứ xung quanh
——
"Này ——" Từ trên trực thăng truyền tới một tiếng nói của người đàn ông, trong
tiếng gọi lộ ra một tia chế nhạo: "Biết các người đang ân ái, nhưng cũng nên
để ý những người bên ngoài một chút, tuy nói tôi ở trên không trung.
"
Lúc này Niếp Ngân mới nhớ tới, mới vừa rồi chỉ chú ý đến Lãnh Tang Thanh
nên quên mất mọi thứ, ôm lấy Lãnh Tang Thanh rồi hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt
của người đàn ông, nhìn xong thì hắn nhíu mày càng ôm cô chặt hơn.
Lãnh Tang Thanh lại đỏ bừng mặt, nói thấp giọng: "Ngân, đây là anh ba của
em.
"
(anh ba là anh thứ hai nhé, anh cả cũng là anh hai)
Niếp Ngân nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
Lãnh Tang Thanh cắn cắn môi: "Anh cũng biết anh ba của em là bác sĩ, không
có anh ấy thì bây giờ em cũng không về được đâu.
"
Niếp Ngân sửng sốt.
Lãnh Tang Thanh mấp mím môi: "Trở lại Lãnh trạch xong, đại ca liền nghi em
không có thai, em nói nhưng anh ấy cũng không tin nên liền mời bác sĩ, may
mắn anh ba trở về giúp em một lần, thật ra là chị dâu gọi điện cho anh ấy về,
chị ấy luôn ở trước mặt anh cả em nói tất cả những phản ứng của em là mang
thai, mà anh ba ở bên bệnh viện kia làm chứng nhận, anh cả mời bác sĩ tới, tất
cả đều thống nhất là em có thai, anh cả nghe vậy thì cực kì tức giận không chịu
thả em đi, sau vài ngày, chị dâu cưỡng bức anh ấy, rốt cuộc anh cả mới thỏa
hiệp .
"
Niếp Ngân há to miệng, thật lâu sau mới phản ứng lại, đột nhiên sắc mặt lộ ra
vui mừng, nói với cô khá kích động: "Thanh Nhi, em, em thật sự mang thai ?"
"Ách.
.
.
" Sắc mặt Lãnh Tang Thanh xấu hổ, nửa ngày không nói được câu nào.
Nhưng Lãnh Thiên Hi đang ở trên không trung thì nói lớn tiếng một câu: "Này ,
họ Niếp , cậu là đàn ông thì nhanh chân một chút, bằng không nếu anh cả mà
biết tôi liên lạc với bác sĩ lừa anh ấy về chuyện Thanh Nhi có thai thì thể nào
cũng làm thịt tôi, hai người kết hôn tôi không ý kiến, nhưng chỉ có một điều
kiện, cậu nhanh chóng để Thanh Nhi có thai đi, tôi không muốn chịu tiếng xấu
thay cho hai người đâu.
"
"Anh!
" Lãnh Tang Thanh vừa thẹn vừa giận, dẫm một cái vào chân hắn.
Niếp Ngân có chút thất vọng, nhưng nghe Lãnh Thiên Hi nói thế, cũng nhịn
không được mà nở nụ cười, sau đó nói to với hắn: "Cám ơn, anh yên tâm đi,
anh sẽ không chịu tiếng dấu cho người khác đâu.
"
"Có lời này tôi an tâm rồi, sau còn gặp lại.
" Lãnh Thiên Hi nở một nụ cười đầy
sáng lạng, khoát tay áo sau đó chui vào cabin, trong chốc lát trực thăng rời đi.
Lãnh Tang Thanh xoay người, lại gắt gao ôm lấy Niếp Ngân, trong lòng lại kích
động, cô vừa mới nhìn ra phản ứng trong đôi mắt hắn, hắn thích trẻ con, thích
trẻ con.
.
.
"Làm anh thất vọng rồi, phải không?"
Niếp Ngân nhìn cô, lại gật gật đầu.
Ánh mắt Lãnh Tang Thanh trở nên ảm đạm.
"Nhưng chúng ta cần có thời gian.
" Hắn vừa nói chuyện vừa ôm lấy cô: "Chúng
ta không thể để anh của em mang tiếng xấu có đúng vậy không?"
"Anh——" Lãnh Tang Thanh đỏ mặt, lấy tay đánh vào ngực hắn: "Trứng thối.
"
Trứng thối yêu tiểu ngu ngốc.
" Hắn nói nhỏ thân thiết một câu với cô, lại lấy ra
một hộp gấm trong bộ tây trang, mở ra, bên trong đúng là một chiếc nhẫn kim
cương xa hoa ——
"Cái này đã đợi em lâu lắm rồi, Thanh Nhi, từ nay về sau em không được phép
rời xa anh nữa , anh chỉ cho phép em tùy hứng một lúc thôi, sẽ không lại có lần
sau đâu.
"
Lời này vừa nói xong, hắn liền trực tiếp cầm nhẫn đeo vào ngón áp út của cô,
bá đạo mà chân thật.
Lòng Lãnh Tang Thanh vui mừng muốn đòi mạng, lại cố ý trừng mắt hắn một
cái "Sao anh còn chưa hỏi ý kiến em?"
"Đứa ngốc.
" Ánh mắt Niếp Ngân nhìn cô càng trở nên mềm mại: "Em đã sớm
đáp ứng gả cho anh rồi, không phải sao?"
Mặt Lãnh Tang Thanh lại càng đỏ hơn, nghĩ nghĩ, lại nhịn không được mà cười
phá lên.
"Làm sao vậy?" Niếp Ngân khó hiểu.
"Nhưng như vậy thì không tốt đâu.
" Cô nhịn cười.
Niếp Ngân khó hiểu.