Chương 1 - Tai Nạn
Chương 2 - Đau(H+)
Chương 3 - Thương Trì Và Cẩm Thanh Nhi Gặp Nhau
Chương 4 - Cô Chỉ Là Công Cụ Phát Tiết
Chương 5 - Sợ Hắn
Chương 6 - Nhẹ Nhàng(H+)
Chương 7 - Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
Chương 8 - Tra Tấn(H+)
Chương 9 - Phó Thanh Huyền Về Nước
Chương 10 - Người Bạn Mới Quen
Chương 11 - Khinh Bỉ (H)
Chương 12 - Khuyên Cô Nói Ra Sự Thật
Chương 13 - Cô Không Có Quyền Chạm Vào Nó
Chương 14 - Nói Sự Thật
Chương 15 - Hợp Đồng Nô Lệ Cả Đời
Chương 16 - Cẩm Thanh Hà Ở Nhà Phó Thanh Huyền
Chương 17 - Chị Dâu
Chương 18 - Bánh Chanh
Chương 19 - Bạn Cũ
Chương 20 - Người Yêu
Chương 21 - Trùm Mai Thúy
Chương 22 - Kẻ Nhẫn Tâm
Chương 23 - Mèo Con
Chương 24 - Đấu Giá
Chương 25 - Bỏ Thuốc (H++)
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Tức Giận
Chương 28 - Huấn Luyện
Chương 29 - Ngất Xỉu
Chương 30 - Đem Bánh Cho Anh
Chương 31 - Bắt Cóc
Chương 32 - Mất Máu Quá Nhiều
Chương 33 - Hiến Máu
Chương 34 - Về Nhà Cũ
Chương 35 - Ghen Ư
Chương 36 - Bị Ốm
Chương 37 - Thích Anh Rồi
Chương 38 - Thỏ Bị Dẫn Vào Hang Sói (H+)
Chương 39 - Buổi Đêm Ngọt Ngào (H+)
Chương 40 - Thẩm Ngọc Liên Về Nước
Chương 41 - Gây Khó Dễ
Chương 42 - Bị Bỏng
Chương 43 - Bị Vu Oan
Chương 44 - Ngã Cầu Thang
Chương 45 - Nguy Cơ Mất Trí Nhớ Tạm Thời
Chương 46 - Điều Tra
Chương 47 - Trả Thù Cho Cô
Chương 48 - Anh Là Ai
Chương 49 - Dị Ứng
Chương 50 - Xuất Viện
Chương 51 - Có Phải Là Yêu
Chương 52 - Hộp Quà Bí Ẩn
Chương 53 - Cảnh Cáo
Chương 54 - Liên Tục Bị Đe Hoạ
Chương 55 - Bắt Được Hung Thủ
Chương 56 - Va Chạm Ngoài Ý Muốn
Chương 57 - Vừa Yêu Cũng Vừa Hận
Chương 58 - Nhớ Lại
Chương 59 - Có Thai
Chương 60 - Tin Nhắn Lạ
Chương 61 - Ốm Nghén
Chương 62 - Phát Hiện
Chương 63 - Tôi Không Cố Ý(H+)
Chương 64 - Tôi Hối Hận Rồi
Chương 65 - Hận Bản Thân Khi Yêu Anh
Chương 66 - Sự Thật
Chương 67 - Dứt Khoát
Chương 68 - Chẳng Phải Tình Yêu
Chương 1 - Tai Nạn
Chương 2 - Đau(H+)
Chương 3 - Thương Trì Và Cẩm Thanh Nhi Gặp Nhau
Chương 4 - Cô Chỉ Là Công Cụ Phát Tiết
Chương 5 - Sợ Hắn
Chương 6 - Nhẹ Nhàng(H+)
Chương 7 - Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
Chương 8 - Tra Tấn(H+)
Chương 9 - Phó Thanh Huyền Về Nước
Chương 10 - Người Bạn Mới Quen
Chương 11 - Khinh Bỉ (H)
Chương 12 - Khuyên Cô Nói Ra Sự Thật
Chương 13 - Cô Không Có Quyền Chạm Vào Nó
Chương 14 - Nói Sự Thật
Chương 15 - Hợp Đồng Nô Lệ Cả Đời
Chương 16 - Cẩm Thanh Hà Ở Nhà Phó Thanh Huyền
Chương 17 - Chị Dâu
Chương 18 - Bánh Chanh
Chương 19 - Bạn Cũ
Chương 20 - Người Yêu
Chương 21 - Trùm Mai Thúy
Chương 22 - Kẻ Nhẫn Tâm
Chương 23 - Mèo Con
Chương 24 - Đấu Giá
Chương 25 - Bỏ Thuốc (H++)
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Tức Giận
Chương 28 - Huấn Luyện
Chương 29 - Ngất Xỉu
Chương 30 - Đem Bánh Cho Anh
Chương 31 - Bắt Cóc
Chương 32 - Mất Máu Quá Nhiều
Chương 33 - Hiến Máu
Chương 34 - Về Nhà Cũ
Chương 35 - Ghen Ư
Chương 36 - Bị Ốm
Chương 37 - Thích Anh Rồi
Chương 38 - Thỏ Bị Dẫn Vào Hang Sói (H+)
Chương 39 - Buổi Đêm Ngọt Ngào (H+)
Chương 40 - Thẩm Ngọc Liên Về Nước
Chương 41 - Gây Khó Dễ
Chương 42 - Bị Bỏng
Chương 43 - Bị Vu Oan
Chương 44 - Ngã Cầu Thang
Chương 45 - Nguy Cơ Mất Trí Nhớ Tạm Thời
Chương 46 - Điều Tra
Chương 47 - Trả Thù Cho Cô
Chương 48 - Anh Là Ai
Chương 49 - Dị Ứng
Chương 50 - Xuất Viện
Chương 51 - Có Phải Là Yêu
Chương 52 - Hộp Quà Bí Ẩn
Chương 53 - Cảnh Cáo
Chương 54 - Liên Tục Bị Đe Hoạ
Chương 55 - Bắt Được Hung Thủ
Chương 56 - Va Chạm Ngoài Ý Muốn
Chương 57 - Vừa Yêu Cũng Vừa Hận
Chương 58 - Nhớ Lại
Chương 59 - Có Thai
Chương 60 - Tin Nhắn Lạ
Chương 61 - Ốm Nghén
Chương 62 - Phát Hiện
Chương 63 - Tôi Không Cố Ý(H+)
Chương 64 - Tôi Hối Hận Rồi
Chương 65 - Hận Bản Thân Khi Yêu Anh
Chương 66 - Sự Thật
Chương 67 - Dứt Khoát
Chương 68 - Chẳng Phải Tình Yêu
Đêm nay Cẩm Thanh Hà không hiểu sao ngủ rất ngon và sâu giấc.
Khi tỉnh dậy đập vào mắt cô là ngơ ngực săn chắc của Phó Dương Thần
Coi giật mình lùi lại sơ ý ngã xuống đất tiếng động này cô nghĩ đã đánh thức hắn giậy làm cô nhanh chóng bịt miệng chặn lại tiếng kêu đau
Nhưng đã một lúc không nghe động tĩnh gì cô lấy hết can đảm nhìn lên trên giường
Cả người Phó Dương Thần đổ rất nhiều mồ hôi,
cảm nhận gì đó không đúng cô lấy một tay đặt lên trán anh cảm nhận được độ nóng trên trán cô mới biết anh bị ốm
Cô nhanh chóng chạy đi lấy thuốc nhưng Phó Dương Thần đã cầm tay cô và ôm thật chặt vào lòng.
Khi Phó Dương Thần ôm cô vàp lòng cả người bỗng chốc đỏ bừng,
tim đâu nhanh.
Cô cố gắng thoát khỏi bàn tay tự dưng Phó Dương Thần nói với giọng yếu đuối nhẹ nhàng
Mẹ,
mẹ đừng đi mà
Càng nói anh càng ôm chặt cô hơn.
Cô cũng đã biết được quá khứ của anh khi ở cùng Phó Thanh Huyền cô cũng hiểu cảm giác mất gia đình nó đau lắm
Cô nhớ lại kỷ niệm khi ở cùng cha mẹ nhưng nhanh chóng không nhớ nữa vì nếu nhớ cô sẽ không kìm được sẽ khóc lên
Nhìn khuôn mặt bị thương hiếm có hiện trên khuôn mặt anh,
cô nhẹ nhàng lấy tay xoa đầu anh nói
Ngoan,
em đi lấy thuốc cho anh rồi quay lại ngay nha
Nghe giọng nói quen thuộc anh nhẹ nhàng thả tay đang ôm chặt cô ra.
Cô nhanh chóng chạy xuống lấy thuốc và cầm khăn lên theo
Cô đi lên đặt khăn lên trán cố gắng đút thuốc cho anh nhưng đều không đút được
Bất lực cô đã đưa cả thuốc và nước vào miệng mình rồi đút cho anh
Kì lạ khi môi cô chạm vào anh cũng mở miệng đón nhận thuốc của cô.
Phó Dương Thần vô thức đã cắn vào môi cô khiến môi cô đau đến chảy máu
Cẩm Thanh Hà nhanh chóng đẩy anh ra rồi lấy khăn đặt lên trán anh
Cẩm Thanh Hà định đi ra ngoài nhưng tay lại bị anh nắm chặt không thể nào gỡ ra được
Cô bất lực ngồi bên cạnh giương trông anh.
Lúc này không biết sao những cảnh gia đình hạnh phúc lại hiên lên khiến cô nhớ lại và đã khóc lên
Cứ vậy căn phòng có một người đàn ông bị bệnh và cô gái nhỏ nhắn đang ở cuối giường khóc
Cẩm Thanh Hà nghĩ lại những khoanh khắc được vui chơi,
vui đùa bên gia đình mình mà nước mắt đã lăn dài trên má
Sau khi khóc một lúc cô mệt mỏi thiếp đi bên cạnh anh
Anh nắng dịu nhẹ chiếu vào hai người đang năm tay nhau trong phòng tạo lên như một bức tranh về tình yêu tuyệt mỹ
2 tiếng sau,
Phó Dương Thần tỉnh dậy khỏi cơn sốt định ngồi dậy chiếc khăn ở trên trán rơi xuống.
Anh mặc kệ chỉ suy nghĩ về việc hôm qua tắm nước lạnh quá nhiều đến mức bị ốm.
Cảm nhận được tay mình đang nắm gì đó,
khi anh nhìn xuống thấy cô đang nằm ngưới đất khẽ ngủ bên giường
Khi nhìn kỹ anh đã thấy những giọt lệ chưa khô hẳn vẫn đang đọng trên khuôn mặt cô
Anh nhìn vậy nghĩ đến ảnh cô khóc trong lòng lại có cảm giác nhỏi đau
Anh nhẹ nhàng bỏ tay mình ra khỏi tay của Cẩm Thanh Hà
Cả người anh di chuyển xuống giường và bế cô lên.
Lúc này cảm cảm nhận được cô rất nhẹ.
Như thể chỉ cần thả ra ngoài sẽ bay mất không trở lại nữa
Suy nghĩ này như con dao nhọn đâm vào trái tim anh khiến anh càng nhói đau hơn
Phó Dương Thần bế cô lên giường rồi ôm cô vào lòng tiếp tục thiếp đi
Cả hai ngủ đến gần chiều thì Cẩm Thanh Hà giật mình tỉnh giấc