Nô Thê Muốn Xoay Người

Nô Thê Muốn Xoay Người

Cập nhật: 06/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 357,655
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Giống như lúc áp giải nàng vào đây, hai thị vệ hoàng cung này cũng không nói lời thừa thãi nào cả. Mặc kệ nàng biểu hiện sự sợ hãi cùng kháng cự ra sao, hai người vẫn không đợi nàng tự mình đi ra khỏi ổ chăn, mà sau khi gật đầu với Ngân Nghê một cái, liền trực tiếp túm nàng khóa lại trong ổ đệm chăn, rồi nâng lên vác ra khỏi địa lao, còn Ngân Nghê thì bước lẽo đẽo theo phía sau.

La Chu lưu luyến cùng thương cảm liếc mắt nhìn sang nhà giam của Đa Cát, nàng nhắm mắt lại, không giãy dụa nữa, tùy ý để hai nam nhân dùng đôi tay to khỏe của mình vác nàng đi ra. Rời khỏi đây lúc này, không biết nàng và Đa Cát có còn cơ hội để gặp lại nhau nữa hay không? Đáy lòng nàng sinh ra một cỗ bi thương, nhịn không được mà thở dài một tiếng. Nhưng mà so với việc đau buồn khi phải chia lìa, thì nàng càng lo lắng hơn cho việc phải đối mặt với một tên cầm thú dã man đang chờ đợi phía trước.

Nàng không thích nhà giam tối tăm này, nhưng càng tuyệt đối không thích phải giáp mặt với cầm thú Vương. Hơn nữa sau khi đã trải qua hàng loạt sự kiện kia, nàng càng sợ hãi phải ở cùng một chỗ với hắn. Cách Tang Trác Mã cùng nàng sống nương tựa đã đi rồi, Đa Cát đồng bệnh tương liên với nàng thì phải lưu lại trong địa lao, chỉ còn mình nàng bơ vơ trong cái hoàng cung đẫm máu này mà thôi.

Không còn ai gọi nàng là La Chu tỷ nữa, không còn ai để cho nàng chiếu cố, cũng không còn ai dùng đôi mắt xinh đẹp mà tiều tụy để lo lắng cho nàng nữa rồi, rốt cục cũng không tìm thấy người có thể cùng nàng nói chuyện, cùng dựa vào nhau mà ngủ, cùng nhau chống lại cái lạnh rét buốt. Thế giới của nàng bỗng chốc trở nên tịch mịch cô quạnh không nói nên lời.

Lúc nàng bị áp tải đến nhà giam là vào sáng sớm, hiện tại ước chừng mới là buổi tối, đường đường một Cổ Cách vương lại có thể thay đổi quyết định xoành xoạch như vậy? Chẳng lẽ là do tên cầm thú đó vẫn còn chưa có tức giận hết, cho nên tính mang nàng đến để tra tấn thêm lần nữa? Tên khốn kiếp đến cầm thú cũng không bằng! Nếu có thể lựa chọn, nàng thà rằng nằm dưới thân một tên nam nhân hung hãn như Thích Ca Thát Tu, kẻ có chút tâm tư không rõ đã ôm nàng lúc nãy, cũng không muốn phục dịch bên người tên cầm thú Vương kia.

Trong lúc lòng nàng không ngừng lo lắng cùng sợ hãi, thì hai thị vệ đã dừng lại cước bộ, nàng cảm giác mình được thả xuống một cách nhẹ nhàng.

“Bẩm Vương, ngao nô đã được đưa tới.

” Bên tai vang lên tiếng thưa cung kính của thị vệ.

“Lui đi.

” Chỉ hai chữ trầm thấp cùng hùng hậu, cứng rắn cùng lạnh lùng này thôi đã làm cho nỗi lo sợ của nàng vừa mới được kéo căng, bỗng chốc bị cắt phập một cái. Giờ còn muốn tra tấn thế nào nữa? Là muốn nàng tự ra mặt giết người, hay vẫn tiếp tục để cho dã thú ăn thịt người sống? Hoặc là… trực tiếp cường bạo nàng đến chết?

“Dạ.

Theo từng tiếng bước chân rời rạc đi xa, bên cạnh nàng dường như cũng không còn sót lại chút hơi thở nào của con người. Một thứ thô ráp mềm dẻo lại ẩm ướt nhẹ nhàng liếm đôi mắt đang nhắm chặt của nàng, thứ mùi tanh tưởi ấm áp từ miệng dã thú đập thẳng vào mặt nàng, làm cho trái tim đang đập rộn ràng của nàng hơi hơi bình tĩnh lại.

Nàng không thể cứ tiếp tục ủ rũ, buông xuôi như thế mãi, nhất định phải bắt lấy tia hy vọng sống sót cuối cùng bằng mọi cách dù là nhỏ nhất.

Nàng nặng nề hít vào một hơi, rồi từ từ mở mắt ra, đưa cánh tay thoát khỏi đệm chăn vịn vào cổ Ngân Nghê, mượn lực chậm rãi ngồi dậy. Không hề ngoài ý muốn, dạo chơi trong địa lao một vòng rồi cuối cùng cũng lại trở về tẩm cung cầm thú Vương.

Chính giữa tẩm cung đã được thay mới bằng một tấm thảm nhung bằng da dê đỏ rộng chừng bốn mét vuông với hàng tá họa tiết lớn nhỏ lẫn lộn màu đen ánh kim hình kim cương bát bảo, bên ngoài cũng có thêu chín tiểu bát bảo màu đen ánh kim xung quanh, và ngoài cùng là những đường viền họa tiết long vân, tường vân đa chiều cũng được thêu bằng chỉ đen ánh kim, tất cả đều trông vô cùng hài hòa mà cũng không kém phần ma mị. Bốn chiếc đèn chùm hình đầu lâu đặt tại các góc tường phát ra từng vầng sáng nhu hòa quỷ dị, những cánh hoa sen trong thứ ánh sáng ma mị này càng toát lên vẻ mờ ảo, tinh mỹ tuyệt luân. Sát bên cửa sổ bằng gỗ là một chiếc giường cỡ lớn rộng chừng ba thước, bên trên phủ một tầng đệm êm cùng vài chiếc gối dựa, phía trước có đặt một chiếc bàn thấp dài để đặt mấy đồ này nọ, những bức tranh tường tại bốn phía và trên đỉnh đầu cũng vô cùng diễm lệ, quý giá tĩnh lặng, mang một vẻ thần bí khiến người ta phải kính sợ.

Cẩm thú Vương tùy ý, lười biếng ngồi ở trên giường nhỏ, ngoại trừ chuỗi hoa tai bằng ruby trên vành tai trái cùng dây buộc tóc có gắng những chiếc đầu lâu bằng ngọc bích trên bím tóc ra, thì trên người hắn không có bất cứ trang sức nào cả, ống tay áo lót bằng tơ lụa màu tuyết trắng cùng ống quần rộng rãi được phủ bên ngoài bằng một tấm áo bào gấm màu đen, sau đó dùng một đoạn đai lưng bản rộng màu đỏ buộc lại một cách lỏng lẻo. Bên chân hắn là hai con báo tuyết đang nhắm mắt ngủ lim dim, tao nhã mà cao ngạo, hoa lệ mà mạnh mẽ. Bên người hắn còn có sáu cung thị đang cẩn thận hầu hạ hắn dùng cơm.

Hết thảy đều lộng lẫy xa hoa, hết thảy đều tôn quý rực rỡ như vậy. Nếu không phải trong không khí bị nhiễm lạnh còn thoang thoảng mùi máu tươi, thì ai có thể ngờ được nơi đây đã từng diễn ra vô số cuộc trừng phạt đẫm máu cơ chứ.

Nàng ngồi dưới nền đất, lén lút nhìn nhanh một vòng trong phòng, cánh tay nhẹ nhàng ôm chặt đầu Ngân Nghê, yên lặng rũ mắt nhìn xuống dưới đất.

“Heo nhỏ, qua đây.

Phía trước truyền đến mệnh lệnh lạnh nhạt của hắn, không nghe ra là có tức giận hay không, cũng không mang theo chút ôn nhu nào, ngữ khí bình bình đạm đạm nhạt nhẽo giống như một ly nước lọc, làm cho nàng vừa mới bình tĩnh trong lòng không lâu liền nhảy dựng lên.

Không muốn qua! Không muốn qua! Không muốn qua!

Mỗi một sợi dây thần kinh, mỗi một khối cơ bắp của nàng lúc này đều điên cuồng kháng cự. Nhưng thân thể lại không tự chủ được mà buông Ngân Nghê ra, từng bước từng bước hướng đến chỗ cầm thú Vương mà qua, nỗi sợ hãi có lẽ đã thấm sâu vào thâm căn cố đế trong linh hồn của nàng rồi. Phục tùng, đó chính là cách duy nhất trước mắt để nàng có thể bảo vệ tính mạng của mình.

Ngân Nghê nhìn thân ảnh tinh tế đang đi về phía trước, ánh mắt nó nhìn chăm chăm vào cơ thể đang không ngừng lắc lư của nàng, lúc này mới nhấc chân theo sau.

Sau khi đã trút hết toàn bộ đệm chăn dày cộm êm ái trên người xuống, khí lạnh lập tức xuyên thấu qua lớp quần áo cực dày đâm thẳng vào da thịt nàng, không ngừng thấm vào xương tủy. Mới vừa rồi còn cùng Đa Cát và Ngân Nghê tựa vào nhau sưởi ấm, vậy mà cơ thể nàng lúc này đã bắt đầu chuyển lạnh. Bụng dưới dần tích tụ hàn khí, một cỗ dính nóng bên dưới lại trào ra, nàng có thể cảm nhận được cơn đau lúc trước đang có xu hướng quay trở lại. La Chu cắn môi dưới, gian nan chế trụ tiếng rên rỉ vì đau đớn trong cổ họng.

Những cung thị hầu hạ trước người Vương tự giác tránh sang một bên, tạo ra trước mặt nàng một lối đi thẳng đến chỗ hắn. Chăm chú nhìn đôi chân màu cổ đồng của cầm thú Vương đang giẫm lên tấm thảm, nàng giật giật khóe môi, che giấu những cảm xúc trong đáy mắt. Chậm rãi đi qua, giống như lúc trước, hèn mọn quỳ xuống bên cạnh hắn, cùng làm bạn với báo tuyết.

Ngân Nghê ở ngay phía sau bảo vệ, nên nàng không cần phải thời thời khắc khắc lo lắng chính mình có thể hay không ngã thành tứ phân ngũ liệt.

Thân thể bỗng dưng nhẹ bẫng, nàng bị một đôi cánh tay rám nắng chắc khỏe nắm lấy, nháy mắt cơ thể nàng đã ngã vào một vòng ôm kiên cố rộng lớn mà vô cùng ấm áp.

“Ngoan.

Cầm thú Vương xoa xoa đầu nàng, trong thanh âm trầm thấp hùng hậu nhiễm một tầng ý cười nhợt nhạt, tựa hồ đối với việc nàng tiến đến quỳ sát bên người khiến hắn thập phần hài lòng.

Thân thể không có bị ném đi, cổ cũng không bị bóp lấy, đầu lưỡi không bị kẹp lại, bả vai không bị bàn chân to khỏe kia đá trúng, tóc cũng không bị bàn tay dày rộng của hắn làm cho đứt đoạn. Quả nhiên, chỉ cần nàng xem chính bản thân mình thành cái thứ bị người ta gọi là súc sinh, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhiều.

“Liệt đã mặc cho ngươi nhiều áo như vậy, sao tay vẫn còn lạnh thế này?”

Một bàn tay to lớn màu cổ đồng đưa ra dễ dàng thừa sức bao lấy hai bàn tay của nàng, làm hại trong lòng nàng bỗng trở nên kinh hoảng. Cầm thú Vương không… không bị gì đấy chứ?!

“Ngân Nghê cũng chạy tới sưởi ấm chân cho ngươi, vì cớ gì chân cũng lạnh như băng?”

Trái tim nàng đập mạnh dữ dội, hai bàn chân của nàng cũng bị một bàn tay màu cổ đồng thô ráp bao bọc lấy. Da thịt lạnh lẽo chạm đến ngọn lửa ấm nóng, không biết có bao nhiêu thoải mái cùng dụ hoặc. Nàng tuy vẫn cúi đầu không nói, bảo trì tư thái hèn mọn, nhưng trong lòng thì không ngừng hung hăng mắng cái thể chất sợ lạnh khát ấm của chính mình.

“Phải rồi, ta thiếu chút nữa đã quên, cái thân thể này của ngươi một khi rời khỏi hơi ấm, sẽ nhanh chóng trở thành tảng băng.

Tán Bố Trác Đôn ha ha cười nói, cởi bỏ dây lưng bên ngoài áo bào, đem cả người nàng bao vây trong tấm áo bào của hắn. Ở trong nhà giam một ngày, con heo nhỏ này lại trở về bộ dáng cúi đầu hèn mọn. Ôm lấy nàng, hắn có thể cảm nhận được sự cứng nhắc do bản năng bài xích của nàng, cũng có thể cảm nhận được sự run rẩy không kìm chế được của nàng. Nhưng cho dù có là sự bài xích cứng nhắc hay sự run rẩy nho nhỏ của nàng, cũng đều không ảnh hưởng gì đến tâm tình vui sướng của hắn giờ phút này.

Cách một lớp áo lụa mỏng manh là hơi ấm tự nhiên của một nam nhân, hòa lẫn với mùi tanh tưởi thoang thoảng trong không khí là khí tức dương cương nam tính mãnh liệt, nháy mắt bao trùm lên nàng tầng tầng lớp lớp, giống như cái kén quấn từng vòng lại từng vòng, hoàn toàn không cho nàng có cơ hội giãy dụa, giúp nàng xua tan đi hàn khí, nhưng đồng thời cũng khiến nàng hít thở không thông.

Cầm thú Vương thật sự quá bất thường!

! Nếu không, vì sao hắn xem nàng giống như một đứa trẻ mà sủng ái, mà đặt trong lòng? Vì cái gì không chút thương tiếc đem y bào quấn chặt nàng trong lòng hắn? Vì cái gì lại dùng nhiệt độ thân thể của mình để giúp nàng xua tan cái lạnh? Hắn không phải là một vị vương cao cao tại thượng sao? Không phải vẫn thường tàn nhẫn lãnh khốc lấy việc tra tấn nàng làm niềm vui sao?

Trong lòng La Chu đối với sự thất thường của cầm thú Vương càng thêm hãi hùng, nàng không dám tưởng tượng phía sau sự ôn nhu sủng nịnh của hắn ẩn chứa sự tra tấn khủng bố như thế nào.