Cái lưỡi to lớn mềm dẻo lại ấm nóng không ngừng cuốn lấy đầu lưỡi của nàng mà liếm mút, giống một một con dã thú cuồng bạo không một chút kiêng dè gì mà khuấy đảo trong khoang miệng nàng, cướp đoạt nước miếng của nàng, còn dùng sức tiến thật sâu, đâm vào cổ họng của nàng khiến cho hai quai hàm của nàng vừa đau buốt vừa tê dại. Hơi thở nặng nề hỗn loạn không ngừng phả ra trên mũi trên miệng nàng, hắn còn cuốn lấy đầu lưỡi của nàng bắt nó phải vói vào trong miệng hắn, rồi dùng răng cắn lên không chút thương tiếc. Hắn cũng không quên đem nước miếng của mình rót vào trong miệng nàng, dùng sức vẽ loạn bên trong.
Trác Tây Lãng Thố luôn hôn nàng một cách nhiệt tình, Thích Ca Thát Tu thì hôn nàng tùy tiện mang theo sự xấu xa, cầm thú Vương lại hôn nàng một cách lỗ mãng.
Không có sự nuông chiều mềm mại mê say, không có sự ngọt ngào ấm áp giữa những người trong hoạn nạn có nhau, cánh môi nàng đau đớn tê dại, mà ở trong lòng lại không khỏi nổi lên cảm giác ghê tởm, mỗi một tế bào trên người đều phát ra sự bài xích kháng cự. Nàng không biết cầm thú Vương đến tột cùng là phát bệnh điên gì, sao lại đột nhiên có hứng thú với miệng nàng như vậy.
Đợi cho cầm thú Vương cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn mà rút lui ra khỏi miệng nàng, toàn bộ cánh môi cùng khoang miệng ngoại trừ cảm giác sưng đau một mảnh, còn lại thì không cảm nhận được bất cứ cảm giác gì khác. Tầm nhìn trước mắt mông lung mơ hồ, toàn bộ khí lực trong cơ thể như bị rút cạn, vì thiếu dưỡng khí hô hấp khó khăn mà khiến cho hai má nàng trở nên nóng bừng đỏ hồng, trên má vẫn còn lưu lại cảm giác bị bóp chặt đau đớn. Lòng bàn tay ở sau ót đã thả lỏng một chút, nhưng vẫn còn rất cứng rắn không để đầu nàng thoát ra khỏi. Chỉ cần một cái vặn tay, đầu của nàng có thể dễ dàng rời khỏi cổ ngay lập tức.
Dạ dày ập đến một trận co rút, nàng phải mạnh mẽ áp chế tại nơi cổ họng, buộc chính mình phải nhịn xuống. Nước miếng của cầm thú Vương có ghê tởm cách mấy thì cũng sạch sẽ hơn nam căn dơ bẩn của hắn gấp trăm, gấp nghìn lần. Nàng không thể lặp lại việc uy hiếp sự nhẫn nại của hắn một lần nữa, không thể tiếp tục đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm được.
Tán Bố Trác Đốn ôm chặt lấy cơ thể nữ nhân trong lòng, đợi cho cảm xúc của hắn dần dần khôi phục lại bình thường, mới dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng nâng chiếc cằm mượt mà khéo léo của nàng lên.
Con ngươi trong suốt ngấn lệ giống như viên hắc diệu thạch được ngâm trong nước tuyết, ôn nhuận tinh thuần, có chút lạnh nhưng đồng thời cũng phát ra ánh sáng rực rỡ. Thế nhưng đôi con ngươi xinh đẹp này lại không phản chiếu hình bóng của hắn, một tầng hơi nước lấp lánh phủ lên đôi mắt của nàng càng làm chúng thêm phần mông lung, nhìn không rõ ràng, giống như một hồ nước thần bí mùa xuân, bí hiểm mờ mịt lại câu dẫn người.
Đôi má nhợt nhạt như che mờ đi ánh bình minh lấp lánh, hai bên má hằn lên những dấu tay như ẩn như hiện, càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhiễm thêm một tầng phong tình kiều diễm. Hai cánh môi loang lổ máu hơi hơi hé mở, vừa đỏ vừa sưng, môi trên còn hơi vểnh lên, trông vừa buồn cười vừa mang ý tứ nũng nịu câu dẫn. Nước miếng theo khóe môi chảy xuống, phản chiếu ánh nước trong suốt lấp lánh. Cài cằm đã thấm ướt sũng, đôi chỗ còn dính chút cặn đông trùng hạ thảo.
Đây là lần thứ hai hắn hôn nữ nô này, cũng là lần thứ hai hắn hôn một nữ nhân. Vị trà xanh ngọt ngào thoang thoảng hòa quyện cùng mùi thuốc đông trùng hạ thảo, thật sự đã khiến hắn mê mệt không thể nào kìm chế nổi. Thì ra là thích, nên mới sinh ra cái cảm giác muốn khắc hương vị này vào cốt tủy, tham lam chiếm lấy muốn ngừng mà không được, cảm thấy mọi thứ đều trở nên đáng yêu lạ kỳ, đâu đâu cũng thấy thuận mắt, hận không thể đem mùi vị của hắn đánh dấu lên toàn bộ cơ thể nàng. Từ trong ra ngoài, mọi ngóc ngách đều sẽ không buông tha, làm cho tất cả mọi người trên thế gian này biết rằng nàng thuộc về Cổ Cách vương Mục Xích - Tán Bố Trác Đốn hắn. Muốn mơ ước có được nàng, phải vượt qua sự đồng ý của hắn mới được.
Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi cái cằm ẩm ướt dính một ít đông trùng hạ thảo, đưa cặn thuốc một lần nữa tiến vào trong miệng nàng. Hắn đút cho nàng ăn thứ gì, thì không cho phép nàng bỏ sót dù chỉ là một chút.
Liếc mắt nhìn qua cái bàn thấp, hắn đưa mắt ý bảo cung thị dâng lên một khối thịt nhỏ, sau khi bỏ vào miệng nhai qua kỹ lưỡng, hắn lại một lần nữa che phủ lên môi nàng.
La Chu thật sự không muốn nhẫn nhịn hắn hết lần này đến lần khác, nhưng miếng thịt trộn lẫn với nước miếng của cầm thú Vương đã được mạnh mẽ đưa vào trong miệng nàng. Mà lúc này đây nàng không có đủ sức để kháng cự. Khốn kiếp thật, nước miếng Trác Tây Lãng Thố nàng đã ăn qua rồi, nước miếng Thích Ca Thác Tu nàng đã ăn qua rồi, ngay cả nước miếng của Ngân Nghê nàng cũng đã ăn qua nốt, giờ ăn thêm nước miếng của cầm thú Vương cũng không tính là việc gì quá to tát đi.
Nàng đơn giản tự an ủi chính mình, nhưng chỉ vừa nghĩ đến việc cầm thú Vương dùng miệng để đút thịt cho nàng, trong lòng vẫn không nhịn được mà run rẩy ghê tởm. Có phải nàng đã suy nghĩ mọi chuyện quá đáng sợ rồi hay không, đằng sau những hành động khác thường này thực ra cũng chẳng có gì gọi là tra tấn khủng bố, chẳng qua là hắn dùng sự ghê tởm để huấn luyện khả năng chịu đựng của nàng mà thôi? Suy nghĩ cẩn thận thì, nàng không thể không thừa nhận sự ghê tởm này so với việc phải chứng kiến chuyện giết người, ăn thịt người, dụng hình hay cường bạo thì còn nhẹ nhàng hơn gấp nhiều lần, nàng nên cảm thấy may mắn và thỏa mãn mới đúng. Sau một hồi đấu tranh tâm lý, dạ dày cùng cổ họng nhất thời cũng bớt co thắt hơn không ít.
Nhìn người trong lòng giống như thú con mới sinh với những chiếc răng còn yếu ớt đang ngoan ngoãn nuốt xuống thức ăn được mớm cho, Tán Bố Tâm Tình vô cùng cao hứng, sự hứng thú với nàng không khỏi ngày càng dào dạt, lại không nhịn được chọn thêm mấy món khác tiếp tục nhai nát tinh tế bón cho nàng.
Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng ợ phát ra từ trong cổ họng của nàng cho thấy nàng đã ăn no, hắn mới đút cho nàng nước muối loãng để nàng súc miệng.
Sau khi khoang miệng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, La Chu như trút được gánh nặng thở ra một hơi thật dài, nàng gần như xụi lơ mặc cho cầm thú Vương ôm nàng đi tới nhẹ nhàng đặt lên giường. Vốn đã quên mất cơn đau ở bụng dưới giờ tự nhiên lại có chút quặn lên, may mà bụng dưới của nàng đã được Thích Ca Thác Tu và Đa Cát xoa bóp qua, nên mới không quá thống khổ. Nhìn cầm thú Vương thích thú chơi trò chơi mớm thức ăn không biết mệt mỏi là gì, phỏng chừng hiện tại nàng là thứ đồ chơi thú vị của hắn đi. Ghê tởm thì cứ ghê tởm, nhưng ít ra tính mệnh nàng vẫn còn được bảo đảm. Dù cầm thú Vương có bày ra đủ thứ hành động giống như dịu dàng sủng nịnh một cách khác thường như vậy, thì nàng vẫn quyết định… làm lơ đi.
Tán Bố Trác Đốn ngồi ở mép giường, kéo tấm chăn dày bằng gấm nhung màu xanh lam đắp lên trên người La Chu, ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê cánh môi loang lổ vết máu của nàng, nhưng miệng lại phát ra mệnh lệnh lạnh lùng với cung thị, “Thay băng nguyệt sự mới cho nàng.
”
Hả?! Đột nhiên nghe thấy lời nói đó của hắn, cơ thể La Chu vốn đang xụi lơ bỗng chốc trở nên căng cứng.
Mệnh lệnh cứng rắn khiến sáu cung thị giật mình cũng có chút kinh hoảng, một cung thị trong số đó vội vàng ôm lấy một cái hộp bằng vàng đang được đóng kín lê gối tiến lên, một cung thị khác khom người lại gần mép giường, từ phía bên dưới vén tấm chăn đang đắp trên người La Chu lên rồi chuẩn bị tiến hành thoát đi quần của nàng.
“Ta không muốn đổi! Không muốn đổi!
”
Đai lưng được tháo ra, mắt thấy quần ngoài và ngay cả quần lót đang có nguy cơ bị kéo xuống, La Chu cuối cùng cũng hoảng hốt, kêu to, liều mạng đạp đá.
“Ngươi thực sự không muốn đổi?” Đôi mắt ưng của Tán Bố Trác Đốn khẽ híp lại tà mị, bên trong vốn là một mảnh mềm mại dịu dàng bỗng chốc bay biến thay vào đó là sự thâm trầm nham hiểm, khỏe môi cũng gợi lên một độ cong lạnh lẽo.
“Không đổi! Không đổi! Không đổi!
”
Khuôn mặt La Chu bỏ bừng, không ngừng hét lên. Nàng đã bị một nam nhân và một cậu nhóc giúp thay đổi băng nguyệt sự rồi, giờ lại phải thay băng mới trước mặt một nam nhân khác, nàng thật sự không thể sống nổi.
“Không đổi cũng được, vậy thì cởi sạch toàn bộ, giống như tối qua để kinh nguyệt cứ thế chảy ra.
” Cái lưỡi màu đỏ của hắn tà mị liếm qua cánh môi dưới, con ngươi nham hiểm hung ác chớp mắt liền phát ra ánh sáng tham lam kỳ dị. Nhớ đến cỗ dính nóng đã tưới lên đại nhục bổng mang đến cho hắn một thứ khoái cảm tê dại, nếu có thể ôn lại chuyện đó thêm lần nữa thì xem ra cũng không đến nỗi quá tệ.
“Ta đổi!
”
La Chu bị lời nói của hắn, bị ánh mắt của hắn cùng hành động của hắn làm cho sợ hãi đến nổi da gà, nàng đột nhiên nhớ tới lời dặn dò trước lúc rời đi của Thích Ca Thát Tu “Đừng cố tìm cách chạy trốn cũng đừng dại dột mà phản kháng làm trái lời Vương.
” Đúng rồi, nàng không phải cũng đã tự nhủ với bản thân rồi sao? Cứ xem chính mình giống như một con súc sinh không có suy nghĩ như con người là được. Súc sinh, đối với cường thế trước mặt là tuyệt đối phục tùng; súc sinh, không có cảm giác hổ thẹn. Huống chi dù nàng có dùng hết sức bình sinh để phản kháng, thì có tác dụng gì sao? Không có, nửa điểm cũng không có. Tên nam nhân như mãnh thú Thích Ca Thát Tu có thể tùy tiện khinh bạc đùa bỡn nàng, cầm thú Vương cũng có thể cường bạo nàng bất kể lúc nào, nàng chỉ là một nô lệ ti tiện so với súc sinh còn không bằng.
Giờ phút này nếu nàng muốn thoát khỏi đủ loại vũ nhục, thì chỉ có một cách cắn lưỡi tự vẫn! Mà chết, đối với nàng lại vô cùng sợ hãi, vô cùng nuối tiếc.
Nàng nhắm mắt lại, hai chân đang đạp đá cũng dần trở nên yên tĩnh, tự giác để thẳng xuống, tùy ý để cung thị thoát quần cho nàng. May quá, cầm thú Vương không có thừa cơ mà cường bạo nàng. Cung thị rất mau chóng tay chân lanh lẹ mà giúp nàng thay mới băng nguyệt sự thật chu toàn, sau khi hoàn tất hết thảy lại giúp nàng kéo chăn đắp lại cẩn thận rồi mới lui ra.
“Thế này mới ngoan.
”
Thanh âm trầm thấp lạnh lùng có chút ý tứ khen ngợi. Một đôi bàn tay to lớn vói vào trong đệm chăn, áo khoác ngoài, áo kép, áo lót từng cái từng cái một ly khai khỏi thân thể của nàng. Chốc lát sau, trên người nàng ngoại trừ dây đeo băng nguyệt sự, thì từ đầu đến chân đều không còn một mảnh che thân. Rất nhanh sau đó, một khối thân thể nóng ấm dương cương, bóng loáng mà cứng rắn sáp lại gần nàng, tứ chi cứng ngắc như sắt thép vươn ra bao vây lấy nàng.
Bên tai nàng truyền đến âm thanh thở dài thỏa mãn của nam nhân, nguồn sáng bên ngoài tấm rèm đã yếu ớt hơn trước rất nhiều, một vài tiếng bước chân nho nhỏ đi lại bên ngoài. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ trở nên yên lặng không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề giống như dã thú bên tai mà thôi.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!