Nô Thê Muốn Xoay Người

Nô Thê Muốn Xoay Người

Cập nhật: 06/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 357,662
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Cần cổ truyền đến từng cơn đau nhói ướt át, khiến cho nàng vô thức phải ngước cằm lên, vẽ nên một đường cong duyên dáng, càng đặt nơi yếu ớt nhất đến gần miệng cầm thú Vương hơn.

“Heo ngoan, nhớ kỹ, ngươi là nô lệ của ta.

” Tán Bố Trác Đốn thấp giọng lặp lại một lần nữa, cái lưỡi nóng bỏng ướt át liếm láp cần cổ trắng nõn của nàng, hắn vừa day vừa cắn để lại trên cái gáy của nàng từng hàng dấu răng dày đặc, vẻ mặt thỏa mãn lười biếng, như thể đang thưởng thức mỹ thực tuyệt vời nhất thế gian.

Hơi thở nam tính nặng nề phả trên da thịt non mịn của nàng, vừa ngứa ngáy vừa tê dại khiến La Chu theo bản năng muốn phát ra tiếng rên rỉ, nhưng nàng ngay lập tức cắn môi dưới ngăn chặn lại trong cổ họng.

Đôi môi của Tán Bố Trác Đốn trượt từ cần cổ nhợt nhạt dấu răng của nàng đến xương quai xanh gợi cảm, hắn không nhanh không chậm khẽ cắn lên, khiến cho một vùng da thịt trắng nõn non mềm hằn lên vết dấu răng hồng hồng. Bàn tay hắn cũng không rảnh rỗi bao trùm lên hai khỏa tuyết nhũ tươi đẹp mềm mại của nàng mà xoa nắn, cảm giác tê dại nơi lòng bàn tay lan tràn khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay.

Cũng là khi dễ nàng, nhưng tối hôm qua cầm thú Vương vô cùng thô bạo, không chút nhân tính, ngực nàng ngoại trừ đau đớn thì chỉ có đau đớn mà thôi. Nhưng lúc này hắn rõ ràng đã khống chế lực đạo của mình, bàn tay to lớn thô ráp ấm nóng mà nhẹ nhàng vuốt ve từ dưới lên trên từ trong ra ngoài. Vú nàng có chút trướng đau, trong nỗi đau đớn đó còn sinh ra một cỗ như bị điện giật, cảm giác cơ thể ngày càng nóng, khiến cho nàng thiếu chút nữa là phát ra tiếng rên rỉ.

Không thể!

Cơ thể có phản ứng với sự trêu chọc của tên mãnh thú Thích Ca Thát Tu đã là nguy hiểm lắm rồi, giờ không thể lại có phản ứng với sự trêu chọc của cầm thú Vương nữa, tuyệt đối không thể! Cho dù đó có là phản xạ theo bản năng của cơ thể cũng không được! Nàng siết chặt hai nắm đấm, móng tay cơ hồ đã muốn đâm vào da thịt. Sự đau đớn nơi lòng bàn tay kéo lại chút lý trí hiếm hoi còn sót lại của nàng.

“Heo ngoan, bầu vú và cái mông của ngươi sờ lên vô cùng sướng.

” Tán Bố Trác Đốn không chút keo kiệt ca ngợi nói, “Thân thể nộn nộn thịt mềm mại như thể không xương này, dù là ôm hay là đè lên đều khiến nam nhân như phát nghiện.

Ánh sáng trong tẩm cung tuy đã khá u ám cùng mông lung, nhưng không hề cản trở hay gây khó khăn cho hắn, cặp mắt ưng trời sinh lợi hại giống như dã thú có thể quan sát rõ ràng con mồi của mình trong bóng tối. Đôi con ngươi màu nâu sâu thẳm lóe ra tia sáng tà ác lạnh lẽo, khóe môi thâm trầm mị hoặc tựa tiếu phi tiếu, hai bàn tay không ngừng xoa nắn tuyết nhũ mềm mại run rẩy của nàng, hai nụ hoa xinh đẹp trên đầu nhũ cũng vì lực đạo này mà dần dần dựng đứng, màu phấn hồng nộn nộn vừa chọc người muốn yêu thương vừa dụ dỗ người phạm tội.

La Chu vừa ngứa vừa trướng đau, chân mày thống khổ nhăn lại, ánh sáng trong mắt đang dần dần tan rã, nàng cố gắng giãy dụa nhưng chỉ nhìn thấy bức bích họa trên đỉnh màn càng ngày càng trở nên mơ hồ, trong miệng nếm được vị máu tanh ngòn ngọt. Không cần cúi đầu nhìn cũng biết, hai bầu vú nàng lúc này nhất định cũng giống như cái mông với một đống dấu tay loang lổ bên trên.

Hắn giương mắt nhìn đến đôi mi cong vút tú lệ như ánh trăng rằm của nàng, giữa môi và răng rỉ ra một vệt màu đỏ sẫm. Hắn không khỏi nhếch miệng cười rộ lên, thập phần tà ác. Trên bàn tay lại tăng thêm vài phần lực đạo, làm cho hai khỏa no đủ mềm mại của nàng chạm vào nhau, cọ xát vài cái.

“A ──” Một cảm giác đau đớn xa lạ không nói nên lời từ hai bầu ngực ma sát mà lan tràn trong cơ thể nàng, La Chu bỗng mở bừng mắt, há mồm phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

“Heo, không cho phép ngươi cắn môi, ta chơi đùa không phải là kẻ câm điếc.

” Tán Bố Trác Đốn cười gian xảo, thổi một hơi lên hai khỏa tuyết nhũ mẫn cảm đang kề sát nhau, lạnh lẽo nói, “Nếu ngươi cố ý không kêu ra tiếng, vậy thì qua tối nay, và cả sau này nữa ngươi sẽ cảm thấy không cần phải nói luôn.

” Hắn cúi đầu, há mồm đem hai nụ hoa cùng ngậm vào trong miệng, hung hăng vừa mút vừa cắn.

Đau đớn mãnh liệt thoáng chốc ập lên đến đỉnh đầu, La Chu cựa quậy ngẩng cổ kêu thất thanh, thân thể cũng theo tiếng kêu mà run rẩy kịch liệt. Hai nắm đấm vô thức buông ra, mười ngón tay liều mạng bấu víu vào tấm đệm dưới thân. Nước mắt to tròn lăn dài xuống theo khóe mắt, thoáng chốc liền ẩn núp vào trong mái tóc đen nhánh của nàng.

Chịu đựng, phải chịu đựng, nàng không dám đánh cược với điểm mấu chốt của cầm thú Vương, không ngờ lại biến thành câm điếc trong miệng hắn, khiến cho nàng lưu lạc đến hoàn cảnh càng bi thảm này. Nàng hoàn toàn buông tha cho sự chống cự, tuân theo bản năng chân thực nhất của cơ thể mà phát ra tiếng nức nở rên rỉ chứa đầy sự thống khổ mê ly, đứt quãng lúc mạnh lúc yếu.

Tiếng rên rỉ cùng cơ thể run rẩy của nữ nô kích thích Tán Bố Trác Đốn càng thêm hưng phấn, dần dần trở nên không khống chế được lực đạo của mình. Hắn cuồng dã bóp nặn hai vú, dùng sức mà liếm mà cắn, không ngừng ngấu nghiến kiệt lực đầu nhũ tiêm. Yết hầu của hắn phát ra tiếng thở dốc hổn hển thô cuồng giống như mãnh thú đang hưng phấn xé rách con mồi của mình, hai gò má vốn là màu cổ đồng bởi vì nhiễm tình dục mà trở nên ửng đỏ, đôi mắt ưng thâm trầm cũng phiếm ra từng tia tơ máu, nóng bỏng mà tàn bạo.

La Chu bởi vì bị đối xử tàn bạo mà kêu lên đau đớn, tiếng rên rỉ mềm mại như dày vò lòng người. Cho đến khi giọng của nàng trở nên khàn khàn, cơ thể sắp ngất đi, thì sự tàn phá bừa bãi như cuồng phong mưa rào trên người cuối cùng cũng chấm dứt.

Ngực nàng vừa đau vừa nóng rát, kéo theo đầu nhũ hoa cũng xót vô cùng, giống như có vô số cây kim nóng cháy xuyên qua từng tấc da thịt không ngừng khuấy đảo trong người nàng. Trên mặt là một mảnh ẩm ướt lạnh lẽo, nước mắt có, mồ hôi có. Cả người giống như vừa mới đánh nhau một trận, mồ hôi chảy ra ròng ròng, yếu ớt vô lực.

Tra tấn cuối cùng cũng xong rồi sao? Ánh mắt nàng rã rời, thân thể xụi lơ nằm trên giường, ánh mắt một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ tối tăm cùng hỗn loạn, cái gì nàng cũng không nhìn thấy. Trên người vẫn phải chịu sức nặng đè ép, bên mặt là tiếng thở dốc ồ ồ nặng nề hỗn loạn của cầm thú Vương.

Nàng cố gắng khởi động lại bộ não đã đình trệ của mình, nhưng cả người mềm yếu vô lực như ảnh hưởng cả tinh thần, làm cách nào cũng không tỉnh táo được.

Sau khi Tán Bố Trác Đốn ổn định một chút cảm xúc kích cuồng của mình, hắn ôm lấy La Chu xoay người ngồi thẳng dậy, dùng chăn bao bọc lấy nàng. Đôi mày khóe mắt của hắn đều chứa ý cười vui vẻ như gió xuân, có chút ái muội. Đôi môi dày như cánh hoa đỏ trơn bóng dụ hoặc, khóe môi cong cong, ý cười tràn vào đáy mắt, khiến cho sự uy nghiêm lãnh khốc khiến người ta run sợ thường ngày trở nên nhu hòa đi rất nhiều.

Hắn hôn đôi mày cong cong, đôi mắt thất thần, cái mũi thanh tú, cánh môi non mềm, hôn cái trán ướt đẫm, hai má, cái cằm, cần cổ của nàng, liếm nuốt từng giọt nước mắt và mồ hôi của nàng vào trong miệng. Một bàn tay rơi xuống cái bụng nộn thịt hơi phồng phồng của nàng, chậm rãi mơn trớn vẽ vòng vòng, thỉnh thoảng đi xuống phía dưới giữa hai chân của nàng cách một lớp băng nguyệt sự mà giảo hoạt gảy gảy, ấn ấn lên. Giờ phút này các động tác của hắn đều rất nhẹ nhàng, quyến luyến, giống như một cơn mưa phùn, khẽ phất qua gương mặt nàng, không có lạnh lẽo mà vô cùng dễ chịu.

La Chu chậm rãi phục rồi lại tinh thần, trong mắt vừa mới dần lấy lại tiêu cự đã lại bị cầm thú Vương che phủ lên. Đôi môi dày cứng rắn của hắn ngậm lấy cánh môi sưng đỏ nhẹ nhàng mà liếm mút, giọng nói khàn khàn dụ hoặc: “Heo ngoan, nào, xuống liếm dương vật của ta ra.

Có ý gì?!

Dấu chấm hỏi vừa mới định bật ra, trước mắt nàng liền đảo lộn, cả người đã nằm úp sấp tại giữa hai chân của cầm thú Vương. Túm lông đen dày vừa xoăn vừa thô cứng bao quanh gốc nhục bổng và túi da của hắn, mùi nam tính đồng đậm đập ngay vào mặt, cơ hồ khiến nàng hít thở không thông.

Nàng khó chịu đột nhiên ngẩng đầu, chiếc đèn chùm khảm dạ minh châu được treo bên cạnh giường tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa êm dịu, từ bên phải chiếu xuống người cầm thú Vương đang nửa nằm nửa ngồi dựa trên giường. Tấm áo bào màu đen tùy tiện khoác trên đầu vai rộng lớn tráng kiện, khuôn mặt anh tuấn ngũ quan như dao khắc dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo càng khắc sâu đường nét trên khuôn mặt hắn. Đôi mắt ưng tà ác dọa người, khóe môi cong cong, lười nhác nhưng không kém phần cao quý, ẩn chứa sự bỡn cợt quỷ mị. Mái tóc nâu dài hơi xoăn rối tung, một vài lọn tóc mai bện vào nhau nằm im lặng trên vòm ngực kiên cố màu cổ đồng. Xuống dưới nữa là khối cơ bụng tám múi rõ ràng, khu rừng rậm vừa đen thùi vừa xoăn lan tràn từ giữa hai chân đến vùng bụng, từ rộng đến hẹp, kéo dài liên tục đến mép rốn, làm nổi bật sự gợi cảm của nam nhân khiến nàng như rơi vào sương mù.

Bàn tay to lớn của Tán Bố Trác Đốn phủ trên đầu La Chu xoa nhẹ hai cái, một ngón tay vẽ từ giữa hai trán của nàng, theo chiếc mũi thanh tú xuống đến cánh môi đang khẽ vểnh lên, đầu ngón tay dứt khoát tiến vào trong cái miệng nhỏ nhắn, sờ đến cái lưỡi đinh hương mềm mại nộn thịt bên trong, khẽ cười nói: “Heo ngoan, dùng lưỡi của ngươi mà liếm cho tốt, đừng làm ta thất vọng.

Hắn rút ngón tay ra, ngón tay dính ướt một tầng trong suốt. Đôi mắt ưng khẽ híp lại, ngón tay ái muội xẹt qua cánh môi sưng đỏ. Bàn tay đang đặt trên đầu La Chu đồng thời tăng thêm lực, đem cái đầu đang ngước lên của nàng ấn xuống giữa hai chân đang mở ra của hắn.