Theo nhiệt độ bồn tắm đang một hạ dần, hắn nhẹ nhàng đem heo nhỏ xoa bóp tẩy trừ toàn bộ khí lạnh. Dấu vết xanh tím loang lổ cùng dấu răng trên thân thể nộn nộn thịt cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, da thịt cũng hồng hào hơn trước, ấm áp mà thoang thoảng hương vị trà xanh ngọt ngào hòa quyện cùng mùi thảo dược trong bồn tắm. Con ngươi thâm thúy cuối cùng cũng tỏ ra chút hài lòng, ngay lúc vớt thân thể nàng ra khỏi bồn tắm, lập tức với lấy tấm thảm nhung mềm mại gắt gao bao kín lấy nàng, đem thân hình nóng ấm của nàng mà bao trọn lại trong lòng hắn.
Hắn cúi xuống nhìn con heo nhỏ đang bị bao thành cái bánh chưng, trong ánh mắt xẹt qua ánh cười ôn nhu cùng sủng ái mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Đôi mày nàng thanh tú hệt như ánh trăng rằm không còn nhăn lại vì thống khổ nữa, đôi mắt sũng nước động lòng người, cặp mi xinh đẹp khẽ khép lại tựa như cánh bướm che đậy đôi con ngươi đen nhánh sinh động. Đôi má phớt hồng cùng cặp môi sưng đỏ, mang theo năm phần xấu hổ, ba phần khẩn trương, thân thể nho nhỏ co rúm lại, thập phần khiến người ta vừa nhìn thấy đã đau lòng, không kiềm được mà yêu thương thật nhiều. Còn có, cái cổ thanh tú trắng nõn của nàng nhanh chóng khơi dậy ý niệm muốn khi dễ nàng trong lòng hắn.
Hắn nhịn không được lại cúi xuống, ngay tại đôi môi sưng sưng đỏ hồng kia mà cắn một ngụm, hắn vui vẻ nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm vì nụ hôn của hắn mà trở nên hồng hào. Đợi hắn cẩn thận cảm thụ hơi ấm tinh tế mềm mại từ gương mặt nàng đủ mới gọi cung nô đang đứng đợi hầu bên ngoài vào thu dọn bồn tắm, còn hắn thì giúp con heo nhỏ là nàng lau khô mái tóc ướt sũng.
Cơ thể hắn mang theo hơi nóng hừng hực của Trung Nguyên. Hắn cầm lấy chiếc khăn mềm lại lau đi hơi nước còn vươn trên mái tóc nàng, dùng năm ngón tay làm lược mà không ngừng vuốt ve mái tóc ẩm ướt, kiên nhẫn cùng vui thích chơi đùa mái tóc của nàng. Sợi tóc mềm mại lại ngắn ngủn, chỉ dài vừa tới ngực, nhưng lại tựa như lông chim ẩm ướt nhẹ nhàng phất qua lòng hắn, làm hắn không ngừng được mà yêu thương nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn tắm rửa cho nữ nhân, cũng là lần đầu tiên vì một nữ nhân mà không kìm chế được bản thân. Ngay cả chính hắn cũng không cách nào lý giải được, một kẻ chỉ biết cầm đao giết người, tay nhuốm máu của không biết bao nhiêu sinh mạng như hắn thì ra cũng có thể nhẹ nhàng dịu dàng như thế. Không ra vẻ, không xấu hổ, động tác cứ như thế mà tự nhiên một cách lạ kỳ. Dường như có một dòng suối ấm áp chảy vào lòng hắn, thấm vào tận trái tim lạnh lẽo cô độc.
Lúc gặp cô gái này ở thôn Nạp Mộc A, hắn chỉ cảm thấy nàng quá mức dơ bẩn, lại vô cùng giảo hoạt, bề ngoài nhu nhược nhưng bên trong lại cứng cỏi lạ thường, không khỏi khiến hắn sinh ra vài phần hứng thú. Quả nhiên, nàng có thể sống sót sau màn hiến tế tanh máu mà thảm khốc, có thể sống sót sau khi bị đóng nô ấn đau đớn đến tê tâm liệt phế, cũng có thể sống sót sau khi chật vật di chuyển một quãng đường dài như vậy.
Nàng còn giết chết một con chó ngao chỉ bằng một con dao ngắn ngủn kỳ dị, thứ đã bị hắn đoạt lấy sau đó mà lúc nào cũng mang theo bên người, đến giờ hắn vẫn chưa tài nào hiểu nổi thứ đồ vật kỳ lạ gắn ở chuôi dao kia có tác dụng gì. Mỗi khi nhìn con dao nhỏ đó, trước mắt hắn dường như xuất hiện hình ảnh nàng thương tích đầy mình, máu tươi chảy đầm đìa nơi cánh tay. Khi được đại phu bôi thuốc thì nàng lại tỏ ra vô cùng đau đớn, thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt giàn giụa, nức nở thành tiếng. Một cô gái nhu nhược mềm yếu như thế lại có thể giết chết một con chó ngao hung tàn mà phải mất ba bốn binh lính bình thường mới có thể miễn cưỡng giết chết, phần ý chí kiên cường mạnh mẽ này đủ để khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải cúi đầu thán phục, cũng khó trách nàng lại được Ngân Nghê ưu ái như vậy.
Muốn sinh tồn tại nơi tuyết vực khắc nghiệt này, phải là một kẻ có đủ bản lĩnh cùng mạnh mẽ hơn người. Người Bác Ba tôn trọng kẻ mạnh, còn những kẻ yếu đuối, hèn mọn thì chỉ có một kết cục duy nhất là làm nô dịch.
Nhưng trớ trêu thay nữ nhân này lại là một kẻ nhát gan, nàng sợ hắn, sợ Ngân Nghê, sợ Vương, sợ những kẻ có thể uy hiếp đến tính mạng của nàng. Cả ngày giống như một đứa nhỏ luôn sợ hãi bất an, tựa như lúc nào cũng đề phòng cảnh giác với tất cả mọi người xung quanh. Nàng nhẫn nhục chịu đựng, hèn mọn phủ phục, ti tiện như súc sinh để người khác giẫm lên. Nhưng tại lúc lơ đãng lại toát nên chút ranh mãnh, hắn đôi khi cũng có thể phát hiện tia khát vọng mãnh liệt xẹt qua trong ánh mắt hờ hững của nàng.
Nữ nhân vừa kiên cường lại vừa nhu nhược không phải là hắn chưa từng chạm qua, nhưng có thể giống như nàng vì mạng sống mà sẵn sàng vứt bỏ tất cả lại là lần đầu tiên nhìn thấy. Điểm giới hạn cuối cùng của nàng, đó là chỉ cần có thể được sống, tựa hồ vì nó nàng có thể chịu được hết thảy. Kể cả giống như súc vật cùng ăn cùng ngủ với chó ngao, kể cả bị nam nhân khi dễ, làm nhục. Bất quá, nếu ai đụng chạm đến điểm giới hạn cuối cùng này của nàng, thì ngay cả Vương nàng cũng có thể ra tay mắng chửi thậm chí là đánh trả.
Cái đầu heo nhỏ này, thật là thú vị mà, lại thần kỳ trêu chọc khiến hắn không khỏi động tâm.
Thích Ca Thát Tu một trăm linh một lần hối hận lúc trước đã không hướng Vương cầu xin con heo nhỏ này. Hắn chỉ muốn nhìn xem một nữ nhân trở thành ngao nô thì sẽ có biểu hiện thú vị như thế nào? Hắn muốn nhìn xem nàng đến tột cùng có thể chịu đựng được bao lâu? Kết quả, nhìn nàng chăm chú ngày qua ngày lại, bất tri bất giác lại thích nàng từ lúc nào không hay. Nghĩ đến Vương hơn phân nửa cũng là giống như hắn, tự cho là đúng, đến khi phát hiện đã bị trộm mất tâm thì đã muộn.
Nô lệ, do dù có là nô lệ thuộc vương cung thì cũng là loại ti tiện thấp bé nhất. Lấy thân phận cao quý hiển hách như hắn mà nói, thừa sức có thể tùy ý đánh chết một cung nô, chứ đừng nói chi đến việc yêu cầu một cung nô thân phận thấp hèn như thế. Ấy vậy mà, trừ phi được Vương đồng ý, hắn sẽ không chạm vào bất cứ nữ nhân nào có nô ấn của Mục Xích vương gia, hắn cố chấp cho rằng đây là sự trung thành của hắn đối với vương gia.
Hắn không nôn nóng chiếm lấy heo nhỏ, hắn rất kiên nhẫn chờ đợi, chờ Vương thỏa hiệp, chờ Vương đem nàng tống đi. Đến lúc đó, hắn dĩ nhiên sẽ không lấy sự trung thành bảo vệ giống như đối với Vương và Pháp vương để đối với nàng, mà sẽ bảo vệ nàng theo cách của hắn.
Khóe môi hắn cong lên một hình dạng nhu hòa, mắt thấy tóc nàng đã khô, hắn dùng một sợi dây tinh tế buộc lại. Cúi đầu hướng đến lỗ tai đỏ bừng của nàng mà thổi khí: “Heo nhỏ, ta muốn bôi thuốc cho nàng.
”
(Thích ca biết mình thích La tỷ rồi nên mình đổi xưng hô nhé)
Từ lúc Thích Ca Thát Tu giúp nàng xoa bóp lên những chỗ bầm tím trên người, cơ thể La Chu đã trở nên bớt đau nhức, mềm nhũn nằm trong ngực hắn, bởi vì câu nói của hắn mà một mảnh hỗn độn trong đầu cũng dần dần tỉnh tảo.
Mặc dù nàng biết người này là đang giúp mình tiêu trừ vết bầm ứ, cũng biết là đôi bàn tay kia không có nửa phần tà niệm khiêu khích nàng, nhưng nàng vẫn không tự chủ được mà đỏ hồng hai má, cơ thể vô thức dấy lên từng đợt khô nóng khó chịu. Mồ hôi rỉ ra khiến nàng không được thoải mái. Bàn tay nóng ấm vỗ về bụng dưới của nàng, xua tan hàn khí còn sót lại sau khi đã ngâm qua dược liệu, một dòng nhiệt lưu cứ thế hòa tan khiến bụng nàng không còn quặn đau như trước nữa, nàng vừa thẹn thùng vừa thoải mái, vừa khẩn trương cũng vừa sợ hãi. Dù Thích Ca Thát Tu từng nói sẽ không ăn nàng, nhưng nàng vẫn sợ hãi bàn tay kia sẽ không an phận mà tiến xuống giữa hai chân nàng, mảnh hoa vốn yếu ớt nay càng không thể chịu đựng nổi sự đùa bỡn thô bạo của hắn, nàng hiện tại giống như chú dê nhỏ dâng lên miệng cọp.
Nàng không dám mở mắt đối diện với Thích Ca Thát Tu, giống như lời hắn nói, bất luận nàng có phản kháng như thế nào thì trước mặt hắn cũng chỉ là vô dụng. Nam nhân cầm thú này chỉ biết tùy hứng làm càn, căn bản sẽ không quan tâm đến ý muốn hay cảm nhận của nàng. Nàng chỉ có thể ép buộc bản thân thả lỏng, âm thầm hy vọng trận xoa bóp giày vò này sẽ nhanh chóng kết thúc.
Cuối cùng thì cũng đã tắm xong, nàng còn chưa kịp thở phào thì môi đã bị đánh lén, hai má bị hơi thở của nam nhân xâm chiếm, bím tóc mới cột đã bị tuột ra, nam nhân như thú dữ ôm chặt lấy nàng, lại khuấy đảo một trận ướt át trên người nàng. Sự ôn nhu khác thường khiến nàng sợ tới mức không dám mở mắt đối diện, chỉ có thể cam chịu nằm trong lòng hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Mỗi khi ngón tay hắn chạm đến nơi mẫn cảm liền khiến da đầu nàng tê dại, cơ thể cũng kịch liệt run rẩy. Cây gậy nóng hừng hực bên dưới cũng dần dần ngóc đầu lên, đâm vào nàng, khiến thần trí nàng không khỏi hoảng hốt.
Nàng nhớ, lúc bé nàng sống trong một căn nhà cũ tại một con ngõ nhỏ. Một hôm vào lúc tan học về, nàng lững thững bước đi trong con ngõ, vô tình nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm một cô bé tầm tuổi nàng ngồi ở trước cửa nhà. Ngón tay người phụ nữ ướt sũng nhưng lại không ngừng tìm kiếm gì đó ở trên đầu cô bé. Sau đó người phụ nữ đưa tay lấy chiếc thau nhựa giá rẻ bên trong chứa một thứ nước màu nâu, xộc lên mũi vị dấm chua nồng nặc xối từ từ lên mái tóc dài của cô bé.
Người phụ nữ với khuôn mặt từ ái ôn nhu nhìn cô bé đang nở nụ cười toe toét trong lòng mình, thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc.
“Dì à, hai người đang làm gì vậy ạ?”
Nàng nhớ rõ, lúc ấy nàng đã hồn nhiên hỏi một câu như vậy.
Lúc này người phụ nữ ấy mới ngẩng đầu lên, hơi chút bất ngờ khi nhìn thấy nàng, sau đó cười giải thích: “Con bé này bị chấy trên đầu, dì đang dùng dấm chua để giúp bé gội đầu, tiêu diệt mấy con chấy này ấy mà.
” Nói xong, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên mặt cô bé như thể đang trách cứ. Cô gái đó không những không tỏ ra cáu kỉnh, mà còn nhếch miệng cười nghịch ngợm với người phụ nữ ấy, rước lấy một cái vỗ nhẹ trách cứ vào sau ót.
Ngày hôm sau nàng lập tức nghe ngóng xem ở trường có ai bị chấy trên đầu không, liền cố ý tiếp cận người đó. Không bao lâu sau, quả nhiên trên đầu nàng cũng có chấy, ngứa đến nổi muốn bức nguyên mảng da đầu. Nàng vội vàng chạy về thất tha thất thểu nói với mẹ một hồi, thế nhưng mẹ lại không giúp nàng gội đầu bằng dấm chua như người ta, cũng không đặt nàng nằm trong ngực mà vỗ về, lại càng không tìm cách tìm bắt chấy giúp nàng, mà đổi lại là mang nàng đến cửa hiệu cắt tóc, biến nàng thành bé con với mái đầu bóng lưỡng, sau đó còn khuyến mãi cho nàng một cái mũ.
Tới nửa đêm, bố mẹ không ngờ cũng có lúc mà cùng nhau trở về nhà, nhưng sau đó lại là một trận cãi vã ầm ĩ, chỉ trích đối phương không quan tâm đến đứa nhỏ là nàng đây. Đến cuối cùng, mỗi người để lại cho nàng 50 đồng tiền, tiếp tục rời đi, chỉ còn mình nàng nằm trong ổ chăn không ngừng rơi nước mắt.
Đến sáng, nàng nhặt lấy một trăm đồng tiền, đem ký ức trong ngõ nhỏ cùng với mấy con chấy chìm sâu vào quên lãng, tiếp tục cuộc sống vốn dĩ, đến trường, tan học, ăn cơm, đi ngủ.
Thì ra nằm ngửa trong lòng một người, được người đó nhẹ nhàng vuốt ve lại có cảm giác thoải mái thư sướng đến thế, chẳng trách cô bé kia khóe miệng kéo lên thật cao. Cô bé ấy mới hạnh phúc biết bao. Còn nàng ư? Trong lòng không biết là tư vị gì.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!