Đàm đại nương nức nở, gắp một miếng đưa cho lão Đàm:
“Cha nó à, dưa chua này ngon lắm, còn ngon hơn cả lúc trước ta làm.
"
Lần này lão Đàm nghe rõ, cắn một miếng dưa bà đưa, nhai kỹ, dần dần lộ vẻ mặt kinh ngạc:
“Sao lại ngon đến thế?!
"
Hương vị không chỉ mặn thơm vừa miệng, còn có một chút ngọt thanh, ăn vào miệng không cay, lưu lại vị thơm giữa răng, ăn mãi không chán.
Độ mềm cứng của rau củ cũng vừa phải, cắn vào giòn giòn, nhưng lại không tốn sức nhai, mỗi miếng ăn, cảm giác như có một dòng suối trong vọt vào kẽ răng.
Ăn xong, ông không nhịn được lại gắp thêm một miếng, nhai trong miệng, cảm thấy bao mệt mỏi bao năm đều tan biến hết.
Quả nhiên, đồ ăn ngon, thật sự có thể khiến tâm trạng con người vui vẻ.
"Thế nào, cha nó à, có phải rất ngon không?"
Đàm đại nương cười nói, giọng vẫn còn nghẹn ngào.
Lão Đàm liên tục gật đầu, lại ăn thêm một miếng:
“Ngon, ngon, thật ngon, mẹ tụi nhỏ, bà thật giỏi.
"
Đàm đại nương ngượng ngùng cúi đầu:
“Không phải ta giỏi, mà ông giỏi, nếu không trồng nhiều rau thế này, làm sao chúng ta có thể làm dưa chua.
"
Lão Đàm gãi sau ót:
“Rau này là do Nhất Lưỡng và Nhị Tiền trồng.
"
Nói Tào Tháo Tào Tháo đến.
Đàm Nhất Lưỡng và Đàm Nhị Tiền từ ngoài vườn rau trở về:
“Cha, mẹ, rau trong vườn chúng con đã thu dọn xong hết rồi, tuy không mọc nhiều như trước, nhưng đủ cho chúng ta ăn, đợi đến muộn hơn, chúng ta lại trồng củ cải trắng và cải bắp.
"
"Được, được, tốt, Nhất Lưỡng, Nhị Tiền, các con mau đến nếm thử dưa chua đi!
"
Lão Đàm gọi với bọn họ.
Đàm Nhất Lưỡng cười ngây ngô:
"Cha, bọn con vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
"
Nói xong, sải bước hùng dũng, đến bên bàn, cầm đũa gắp một miếng, nóng lòng bỏ vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Ăn xong, trợn tròn mắt nói:
"Cha, mẹ, sao dưa này ngon thế!
"
Nói rồi, lại muốn gắp tiếp.
Đàm đại nương cười:
"Thích ăn thì ăn nhiều một chút, mẹ ngâm mấy hũ rồi.
"
Đàm Nhị Tiền nghe họ nói mà miệng chảy nước bọt, vội cũng gắp một miếng ăn, ăn xong, tuy không nói nhiều, nhưng đũa cứ không dừng được.
Đàm đại nương hài lòng nhìn họ, tâm trạng mấy ngày nay cũng bình ổn lại.
Bà nghĩ, nếu dưa chua có thể làm tốt, bà sẽ làm một ít đem lên huyện bán.
Bà cũng không muốn bán đắt như trứng gà, chỉ cần bán với giá mọi nhà đều mua được là được, dù sao bà cũng chỉ mong no cơm ấm áo, không cầu một đêm phát tài.
Lúc này, mấy đứa nhỏ ngửi thấy mùi thơm cũng bu quanh lại.
Cả nhà vui cười, có vẻ như ngày tốt lành sắp đến.
Trên giường, Tiểu Thất Nguyệt lén mở mắt, nhìn họ, môi hơi nhếch lên, dường như lại lộ ra một nụ cười mỉm.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!