Dương Đệ thấy vậy sao còn muốn đi biển , nếu ông đi chỉ có mẫu tử hai người làm sao chăm sóc...
.
Dương Hoằng nói :
" Đại bá quyết định vậy thì tiền kho thúc lấy , nhà cửa và ruộng thì chia phụ thân cháu , đại bá đã tính rõ rồi thì sau này đại phòng nhị phòng không cùng một gia nữa , sướng khổ ngọt đắng vui buồn , không cần đại bá và đại biểu ca quan tâm. "
" Ngươi là cái cdmm gì dám nói phụ thân và đại ca ta như vậy , để nhà cửa ruộng cho nhị phòng ngươi không lấy tiền đã tính may mắn , mẫu thân ta nói tiền nạp kho là tiền của đại phòng « tiền đến tay bà là của bà » đã không còn liên quan tới nhị phòng.
.
.
. "
" Dương Kiêu im miệng , đệ không cần lên tiếng nói , ca và phụ thân vui rồi. " Tức thật lần nào bàn cũng sắp xong thì gặp người nhà phá hủy , hắn không nóng lòng sao được , nghe tam đệ nói hắn còn mừng vậy mà tên ngu này lên tiếng chửi.
" Đại ca đệ chỉ muốn bảo vệ phụ thân và đại ca thôi , làm sao đệ có thể chấp nhận hắn nói.
.
. "
" Con không cần nói nữa vào phòng với mẫu thân con luôn đi , tự suy nghĩ sai ở đâu. " Mệt cho ông ra vẽ hiền lành đau khổ.
" Đại ca đệ đã mệt , chuyện tính đi biển đệ sẽ không đi nữa , còn phân gia thì cứ tính như đại ca nói , đệ sẽ mời thôn trưởng đến ra mặt, đệ xin đi trước. " Nói rồi nấm tay Trương La nương mặt đang trắng bệch đi.
Dương Hoằng hừ một tiếng cũng bỏ đi.
Dương Nhan : .
.
.
.
.
.
.
.
. Đứa cháu này gan đã lớn rồi.
.
.
.
Dương Kha : .
.
.
.
.
.
. Tên vô dụng này còn hừ hắn.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
" Phụ thân lần này xem ra xé mặt đại phòng. Phụ thân đừng buồn dù sao mình cũng không có lỗi , lần này xem như thấy rõ mặt đại bá. "
" Đúng đúng phu quân đừng buồn , lời nhi tử nói không sai! " Thấy ông buồn bà cũng không biết làm sao an ủi.
" Không sao ? Ta chỉ nhớ lúc nhỏ ta ham chơi ra suối , lúc rớt xuống ta nghĩ mình tiêu rồi. Đúng lúc đại ca đi tìm , là đại ca không màng an toàn bản thân cứu ta lên. Đến lớn ta vẫn nhớ ân tình , cho nên làm bao nhiêu tiền bao nhiêu việc vì đại ca ta cũng không hối , chỉ là ta nghĩ tốt đại ca thì đã quên.
Nha.
.
.
. Không ngờ còn có cố sự , hèn chi phụ thân nhiều lúc biết vẫn xem như không, đến lúc này thấy trả đủ mới thôi , muốn ra riêng.
Trương La nương : .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Vừa thấy phụ tử hai người vào phòng cầm Hoa nương chạy đến hỏi :
" Thành không ? Nhị phòng có đồi hỏi gì về tiền không ? Tại sao ? ông không cho tôi ở đó nói.
.
.
"
" Mẫu thân đất và ruộng không đáng bao nhiêu tiền , chúng ta chỉ cần lấy được tiền nạp kho đã dư , tiền nhị thúc nạp mỗi tháng rất nhiều , nhiều hơn phụ thân làm. Còn chưa tính đến xe ngựa nếu để họ tính vậy chúng ta lỗ , phụ thân nói để nhà và ruộng , như vậy nhị thúc sẽ không tính toán rõ ràng. " Dương Kha phải cố gắng đã thông suy nghĩ của mẫu thân mình.
Bà vỗ đùi Dương Kiêu :
" A.
.
. Đúng rồi còn xe ngựa , không thể để nhị phòng lấy , Dương Kiêu con mau dẫn ngựa đi trốn đi. "
Dương Kiêu : hắn tự nhận mình không anh minh lỗi lạc thì ra có mẫu thân như vậy!
!
!
Dương nhân : ( * .
.
. * ) .
.
.
.
.
Dương Kha : .
.
.
.
.
.
.