Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Cập nhật: 06/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 912
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
Xuyên Không
     
     

Dạ Kinh Đường ngồi ở bên cạnh án trà, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn của ghế, chờ đợi Thương Tiệm Ly trở về.

Kết quả vừa chờ trong chốc lát, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân, tiếp theo một bóng người xuất hiện ở cửa ra vào.

Bóng người có dáng vẻ cao gầy, vẫn diễm lệ giống như lần trước, cho dù không nhìn thấy mặt mũi của nàng, như mà thông qua đầu rồng Béo vô cùng sống động kia, cũng có thể khiến cho người ta nhận ra thân phận.

"Tĩnh Vương? !

"

Lúc đầu mặt Dạ Kinh Đường lộ vẻ vui mừng đứng dậy hành lễ, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại cứng đờ,

bởi ánh mắt người tới nhìn về phía hộp gỗ tử đàn đang đặt ở trên bàn. . .

(0_0)!

Dạ Kinh Đường muốn cấp tốc giấu trụ ngọc đi, nhưng hành động này lại không khác gì bịt tai trộm chuông, chỉ có thể cố gắng bày ra một bộ dáng tự nhiên nhất.

Đông Phương Ly Nhân đưa tay ra một chút, để tùy tùng lui ra ngoài, một mình tiến vào phòng trà:

"Dạ công tử làm việc lưu loát như thế, thực sự vượt qua dự kiến của bản vương.

"

"Đâu có đâu có. . .

"

Ánh mắt Dạ Kinh Đường xấu hổ, dùng thân thể để che chắn hộp gỗ tử đàn.

Đông Phương Ly Nhân thoải mái đi đến bên cạnh Dạ Kinh Đường rồi ngồi xuống, mặc dù biết rõ bên trong hộp gỗ tử đàn là cái gì, nhưng vẫn bày ra một bộ dáng ngoài ý muốn, tò mò hỏi thăm:

"Đây là cái gì? Là lễ gặp mặt chuẩn bị cho bản vương sao? Dạ công tử thực sự có lòng. . .

"

Nói xong muốn cầm hộp gỗ tử đàn lên

Kết quả có một cánh đại nghịch bất đạo, trực tiếp ấn hộp xuống.

Ba!

Một tay Dạ Kinh Đường đè lại hộp, vẻ mặt quả thực một lời khó nói hết, cố gắng dùng dọng điệu nhẹ nhàn dễ nghe để giải thích:

"Điện hạ đã hiểu lầm rồi. Vật này là ta mượn được của Vương tổng kỳ, dùng để bắt giặc. . . Không quá sạch sẽ. . .

"

Ngươi còn biết vật này không sạch sẽ?

Trong lòng Đông Phương Ly Nhân nghĩ như vậy, vẻ mặt lại hơi nghiêm túc lại:

"Bản vương chấp chưởng Hắc Nha, có thứ bẩn thỉu nào mà ta chưa thấy qua? Bản vương ngược lại hiếu kì, Dạ công tử dựa vào diệu vật gì để bắt được đạo tặc Yến Châu Vô Sí Hào. . .

"

Nói xong dùng hai tay cầm lấy hộp gỗ.

Ta chết mất. . .

Dạ Kinh Đường cũng không thể đoạt lại từ tay Tĩnh Vương, chỉ có thể giải thích:

"Là một nước cờ cao tay của Vương tổng kỳ, hắn nghĩ chủ ý cho ta, bên trong. . .

"

Soạt ——

Hộp gỗ mở ra, trụ ngọc cũng theo đó mà hiện ra

Dù Đông Phương Ly Nhân có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy cây trụ sinh động như thật này, lại còn vừa to vừa dài, vẻ mặt uy nghiêm vẫn cứng đờ lại, trên gương mặt nhiều thêm một vầng ửng đỏ như có như không.

Két ——

Đông Phương Ly Nhân cấp tốc đóng hộp lại, không giận mà uy, nhìn qua Dạ Kinh Đường, ánh mắt rất có ý "Không nhìn ra đó, dung mạo và dáng vẻ ngươi chính trực như thế, không nghĩ tới ngươi lại là loại người này!

".

Dạ Kinh Đường cảm thấy tê dại cả da đầu, chỉ cảm thấy hình tượng mà hắn thật vất vả dựng lên đã bị hủy sạch rồi, từ trong tay áo hắn lấy ra một quyển sách nhỏ, đổi chủ đề:

"Đây là hôm qua ta bắt Vô Sí Hào, phát hiện vật này ở trên người hắn, theo như lời đồn đại thì chắc là Khinh công tâm đắc trong giang hồ, hôm nay tới hiến cho Tĩnh Vương.

"

Đông Phương Ly Nhân đang diễn trò để đùa Dạ Kinh Đường, nghe thấy lời này, hơi sững sờ:

"Long Đàm Bích Tỳ mặc dù quý giá, nhưng chung quy cũng là tục vật, hiến tặng thì còn có thể lý giải. Vật này thế nhưng là chí bảo giang hồ, ngươi hiến cho bản vương sảng khoái như vậy sao?"

"Tối hôm qua ta có dò xét một phần, chỉ hi vọng điện hạ đừng nói việc này cho Tiệt Vân Cung.

"

Đông Phương Ly Nhân giật mình, cười nói:

"Cái tính cách này của ngươi, bản vương thích, đủ thẳng thắn. Nhưng mà vật này đặt ở trên giang hồ thì xác thực vạn kim khó cầu, nhưng bản vương lại không dùng được, nếu mà ta thật muốn học khinh công của Lục Tiệt Vân, chỉ cần đưa một phong thư cho Yến Vương, là có thể để Lục Tiệt Vân tự mình vào kinh thành chỉ bảo cho ta. Vật này ngươi cứ yên tâm cầm là được.

"

Dạ Kinh Đường rộng lượng xuất ra khinh công tâm đắc cho Tĩnh Vương, thứ nhất là không muốn Hắc Nha có suy nghĩ gì, thứ hai chính là lo lắng mình ‘Học trộm’ sẽ bị Tiệt Vân Cung tìm tới cửa.

Có câu nói này của Tĩnh Vương, Dạ Kinh Đường đã yên lòng.

Đông Phương Ly Nhân lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc bội, đặt ở trên bàn:

"Cái này ngươi cũng cầm đi, khi truy nã giặc cướp lẩn trốn, triều đình không có danh sách truy hồi tang vật, mọi thứ sẽ về tay bộ khoái, bản vương cũng sẽ không hỏi, đây là quy củ của Hắc Nha.

"

Dạ Kinh Đường tiếp nhận ngọc bội, đây chính là Long Đàm Bích Tỳ tối hôm qua có được:

"Vật này là bảo vật gia truyền của Thủy Vân Kiếm Đàm, Tĩnh Vương thưởng cho ta, phải chăng có chút. . .

"

" Đồ vật Chu gia ném đi, bọn hắn lại không báo quan, nếu là chuyện giang hồ thì xử lý theo giang hồ, bản vương sao có thể chủ động xum xoe mà đi hoàn trả? Nếu ngươi không dám cầm, đều có thể trả lại vật này cho Chu gia, nếu mà bọn hắn đưa ít thù lao quá thì bản vương có thể lấy lại công đạo giúp ngươi.

"