? !
Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường không chịu nhận, bộ ngực phình lên, nhấc kiếm muốn động thủ.
Dạ Kinh Đường vội vàng nói:
"Được rồi được rồi, là mặt ta da dày, lần sau không như thế này nữa.
"
Lạc Ngưng trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường, muốn dạy dỗ Dạ Kinh Đường vài câu, nhưng ngoại trừ từ vô sỉ cũng tìm không thấy từ nào phù hợp hơn, liền thu hồi bội kiếm lạnh như băng nói:
"Hôm nay tha cho ngươi, về sau lại tìm ngươi tính sổ. Ngươi trở về cố gắng giải thích, đừng để đương gia của ngươi hoài nghi thân phận của ta, ta đi trước.
"
"Ngươi yên tâm. Chuyến này ngươi đi xác định không có nguy hiểm gì chứ?"
Ánh mắt Lạc Ngưng hiện ra ngạo khí của giáo chủ phu nhân:
"Toàn bộ giang hồ, chỉ có ngươi dám vô lễ với ta! Ngươi thật sự cho rằng Lạc Ngưng ta là hạng người hời hợt, đi ra bên ngoài ai cũng có thể khi dễ?"
"Chỉ là không yên lòng.
"
"Đi đưa cái lễ thôi, có cái gì không yên lòng.
"
Lạc Ngưng không cảm động, "Hừ" một tiếng, sau đó quay người muốn đi nhưng ngẫm lại vẫn nói:
"Còn có. Sự việc nữ vương gia, chính ngươi tự cân nhắc một chút. Lời ta nên nói đã nói với ngươi, khi ta về kinh, nếu như phát hiện ngươi làm phò mã gia. . .
"
Dạ Kinh Đường buồn cười:
"Nữ vương gia nếu thật sự coi trọng ta, ta sẽnói ta có ý trung nhân,
cũng không cách nào có thể bỏ được nàng. Nếu Lạc nữ hiệp không cho ta câu trả lời, ta lại giải thích ngươi đã chạy trốn với nam nhân khác, vừa vặn tranh thủ sự đồng tình của nữ vương gia. . .
"
? !
Lạc Ngưng đã chịu không được tiểu tặc này, âm thanh lạnh lùng nói:
"Ngươi không thể cách nữ vương gia xa một chút?"
"Vậy ta làm sao cứu Cừu Thiên Hợp?"
". . .
"
Lạc Ngưng không còn lời nào để nói, vuốt vuốt cái trán, xoay người rời đi.
Dạ Kinh Đường không tiếp tục giữ nàng lại, đứng trong ngõ nhỏ đưa mắt nhìn, đợi cho bóng lưng sắp biến mất ở trong ngõ nhỏ, mới mở miệng:
"Lạc nữ hiệp,
gặp lại trên giang hồ. Giúp ta nói lời tạm biệt với Vân Ly, đúng, Vân Ly lần sau còn tới không?"
"Ngươi có ý gì?"
"Vân Ly ở đây, Lạc nữ hiệp cũng sẽ ở đây, như vậy ta mới có thể yên tâm chút, không thì ngươi sẽ cách xa ta vạn dặm.
"
"Lần sau gặp mặt, ta sẽ thu thập ngươi. . .
"
Lời định nói còn chưa xong, bóng người đã biến mất ở cửa ngõ.
Dạ Kinh Đường than khẽ, cảm giác trong lòng vắng vẻ, đứng nhìn một lúc lâu, sau đó mới lắc đầu, một mình trở về.
----
Cộp cộp chộp. . .
Tiếng bước chân từ đi xa vang tới.
Cuối chỗ ngoặt, nữ tử mặc một bộ áo xanh, lưng dựa vào tường vây, nghiêng đầu nghe bước chân đi xa, lại nhìn mây cuốn mây bay trên bầu trời.
Ánh mắt trầm tư, không biết giấu bao nhiêu loại cảm xúc,
cảm giác chếnh choáng chưa tán đi, để lại trên gương mặt thêm một vầng đỏ hồng.
Tiểu tử thúi này. . .
Lạc Ngưng đưa tay vuốt vuốt mi tâm, chờ đến khi tiếng bước chân triệt để biến mất, mới đè xuống tâm tư, bày ra bộ dáng lãnh diễm động lòng người, tiên khí mười phần như ngày bình thường.
Nhưng vừa cố gắng không bao lâu, đã không nhịn được dùng giày thêu đá văng một hòn đá nhỏ, giống như hòn đá nhỏ kia là để nàng dịu đi nỗi lòng với tiểu tặc.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, không biết qua bao lâu, đi tới gần Đông Môn kinh thành.
Trên đường có một chiếc xe ngựa đứng ở đó, bốn bóng người chờ đợi ngoài xe ngựa.
Cầm đầu là lão nhân cầm trong tay cái đoán mệnh kỳ, tay chắp tay nửa híp mắt, đang đánh giá hoàng thành nguy nga trong tầm mắt—— còn nhỏ lớn lên ngoài hoàng thành, chỉ sợ lúc này đang nhớ lại trước kia.
Chiết Vân Ly mang theo mũ rộng vành, lưng đeo bội kiếm, ngồi cạnh xe ngựa ngẩn người, hai bắp chân vung vẩy, trên tay cầm lấy một con gấu bông hình con chim mới mua ở dọc đường, mặc dù cũng là con chim, nhưng thấy thế nào cũng không giống chim chim, cho nên rầu rĩ không vui.
Bên cạnh Chiết Vân Ly, là hai nữ nhân, quần áo như phụ nữ bình thường, là hương chủ Bình Thiên Giáo, cũng là nha hoàn của giáo chủ phu nhân.
Đợi đến khi Lạc Ngưng đến gần, hai nữ tử cung kính hạ thấp người thi lễ:
"Phu nhân.
"
Chiết Vân Ly từ trên xe ngựa nhảy xuống, dò hỏi:
"Sư nương, Kinh Đường ca nói thế nào?"
"Sự việc đã an bài thỏa đáng, đi thôi. Hắn nhờ sư nương gửi lời, nói tạm biệt với ngươi, để ngươi trên đường đừng nghịch ngợm.
"
Giọng nói vẫn linh hoạt kỳ ảo trong suốt, tựa như tiên tử Thiên Cung chưa hề nhiễm qua khói bụi.
Chiết Vân Ly buồn bã ỉu xìu thở dài, lôi kéo tay sư nương, quay đầu đưa mắt nhìn.
Kết quả lập tức đã bị sư nương kéo lại.
"Ngươi nhìn cái gì? Không nỡ rời xa Kinh Đường ca ca?
"Sư nương, ngươi nói cái gì đó ~ Trương gia gia còn ở bên cạnh. . . Ta là sợ Cừu đại hiệp xảy ra chuyện.
"
". . .
"
Lạc Ngưng cảm giác hôm nay mình uống nhiều quá, hành vi và cử chỉ có chút không hợp thói thường.
Đều do tiểu tử thúi kia. . .
Lạc Ngưng cố gắng đè xuống nỗi lòng, lôi kéo Chiết Vân Ly đi vào xe ngựa, trước lúc bước lên, nhịn không được cũng quay đầu đưa mắt nhìn.
Gió nhẹ thổi lên mũ che mặt, lộ ra đôi mắt hoa đào kinh diễm thế tục, đáy mắt có ngụ ý khó hiểu.
"ĐI —— "
Lộc cộc lộc cộc. . .
Xe ngựa đi trên đường phố, lái về phía cửa thành.
Nam Sơn Thiết Quái Trương Hoành Cốc, cầm trong tay cái đoán mệnh kỳ, chậm rãi đi bên ngoài xe ngựa, quay đầu đưa mắt nhìn hoàng thành nguy nga, nhẹ giọng thở dài:
" Quốc vận Đại Ngụy, nhìn như mặt trời ban trưa.
"
Chiết Vân Ly dựa vào cửa sổ nhìn về phía đường đi, tò mod hỏi thăm:
"Trương gia gia, sao người nhìn ra được? Xem bói?"
"Dân tâm sở hướng. Hiện tại mây an, so với thời điểm năm đó ta là một tiểu đạo đồng ở kinh thành, bây giờ phồn hoa hơn quá nhiều. Lòng mang Đại Yên, vì phục quốc mà mưu đồ nửa đời, lúc già quay về kinh đô, thấy được phong thái thịnh thế mà kinh thành nên có, aizzzzz. . .
"
Chiết Vân Ly biết lời này rất đả kích vào tấm lòng muốn tạo phản, tràn đầy tự tin nói:
"Đại Ngụy có kinh thành thái bình, nhưng bên ngoài rất hỗn loạn, nếu sư phụ làm hoàng đế, chắc chắn tốt hơn Nữ Hoàng đế trong cung. . .
"
"Ha ha. . .
"
. . .
Lạc Ngưng ở trong xe ngựa, cũng không nói gì, nhưng trong lòng cũng có cảm khái —— ngay cả loại thiên chi kiêu tử như Dạ Kinh Đường, cũng có tâm hướng về triều đình, Đại Ngụy quốc gia thật sự như mặt trời ban trưa. . .