Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,858
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Tuy Thời Tự không biết vị hôn thê trước của Tưởng Ngụy Thừa, nhưng hình như cô hiểu lý do sao anh ta bị từ hôn.

Lúc Thời Tự quan sát Tưởng Ngụy Thừa, Tưởng Ngụy Thừa cũng đang quan sát cô. Trước đó, anh chỉ từng nhìn thấy bóng lưng Thời Tự trong buổi tiệc đó. Dùng từ để hình dung, đại khái chính là thanh tao lịch sự, xinh đẹp quyến rũ. Nhưng hôm nay ...

.

.

.

.

Tưởng Ngụy Thừa nhíu mày nhìn mái tóc không tính là gọn gàng của cô, vành mắt đen to lớn bị kính đen che khuất, trên áo blouse trắng thậm chí còn có chút vết bẩn không rõ. Thế nào cũng đều không có liên quan gì đến người phụ nữ xinh đẹp trong lời đồn kia.

Ở tình huống nào Tưởng Ngụy Thừa cũng là người kiệm lời, cho nên anh hoàn toàn không có ý định mở miệng trước.

Thời Tự bị một đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, người đàn ông này khí tràng quá mạnh mẽ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết cô.

Cô thò một tay xuống dưới bàn, lặng lẽ nhéo mình một cái, lúc này mới xốc lại tinh thần đi thẳng vào vấn đề: " Anh Tưởng này, tôi nói thẳng nhé. Tôi cùng lắm chỉ có thể tính là nhân viên ngoài biên chế của Thời gia, nguyên nhân và mục đích gặp mặt lần này trong lòng anh khẳng định biết rõ, tôi ấy mà, thật sự không muốn cống hiến gì cho sự phát triển của Thời gia, có lẽ anh cũng không hy vọng tùy tiện bị người khác dắt mũi nhỉ. "

Tưởng Ngụy Thừa thay đổi tư thế, Thời Tự cảm thấy mình hoa mắt, nhìn kỹ hồi lâu, nhìn ra từ trong ánh mắt của anh ta có chút ý vị. Ánh mắt của anh ta biểu đạt ý tứ đại khái là, tôi sẽ im lặng nhìn cô diễn trò.

Xâu chuỗi với tất cả những chuyện trước đây, anh ta hiểu lầm như vậy cũng có thể hiểu được. Lúc này, anh ta chỉ cần làm vẻ kinh thường là được rồi, cho nên Thời Tự rất quyết đoán bắt chéo chân, nói: " Nói thẳng là, tôi chắc chắn là người phụ nữ mà cả cuộc đời này anh không thể có được.

Vốn tưởng rằng lúc này Tưởng Ngụy Thừa sẽ trực tiếp đen mặt rời đi, có vẻ Thời Tự cảm thấy mình đã tìm lại được thể diện lần trước, vô cùng kiêu ngạo.

Thời Tự còn chưa kịp đắc chí, Tưởng Ngụy Thừa đã đứng dậy từ trên cao nhìn xuống cô, nói câu đầu tiên trong đêm nay: " Cô Thời rất tự tin vào bản thân mình. "

Thời Tự ngẩn người, không vì cái gì khác, thật sự là khí thế của người đàn ông trước mắt này quá dọa người.

Không hiểu ý câu nói của anh ta, Thời Tự đưa tay cầm lấy ly nước bên cạnh uống vào trong bụng. Nếu không phải uống hơi nhanh, thoạt nhìn giống như không luống cuống.

Tưởng Ngụy Thừa vẫn duy trì tư thế vừa rồi, xem hết động tác của cô, chỉ hơi nâng mắt lên, cất bước muốn đi.

Thời Tự chỉ mong sao anh ta mau chóng lượn, sợ anh ta chưa đi, còn bỉ ổi bổ sung thêm một câu: " Ăn xong rồi hãy đi, bữa này tôi mời.

"

Người đàn ông để lại cho Thời Tự một bóng lưng dừng lại một chút, rồi lập tức nghiêng người sang.

Nét mặt Thời Tự đầy dấu chấm hỏi, có chút ảo não cắn đầu lưỡi, không phải anh ta tính làm thật đó chứ? Người có tiền như vậy không đến mức tiếc rẻ bữa cơm cô mời này đâu nhỉ?

Không ngờ, Tưởng Ngụy Thừa chỉ hơi cong khóe miệng với cô, sau đó rời đi không chút do dự.

Thời Tự nhặt lát chanh trong đĩa lên bỏ vào trong miệng nhai nhai, vị chua kích thích khiến đầu óc cô tỉnh táo lại, nếu vừa rồi cô không nhìn lầm, nụ cười của Tưởng Ngụy Thừa giống như .

.

.

.

.

.

cười lạnh.

Nhưng mà, kệ thôi.

Từng món ăn được bưng lên đánh tan mọi suy nghĩ, chỉ còn lại chiếc dạ dày điên cuồng kêu gào. Không được chiều chuộng thì không được chiều chuộng, ngoại trừ ở trong phòng thí nghiệm ra, những lúc khác Thời Tự cũng không làm khổ chính mình chút nào. Trước mắt rượu ngon thức ăn ngon, thật sự quá tuyệt vời.

Thời Tự thả lỏng, sau khi ăn tới hoàn toàn thỏa mãn, mới chậm rãi lau tay, rồi mới rời đi mang theo đồ ăn đã đóng gói cho Thời Đông Đông.

Sau khi cô đi không lâu, chiếc xe hơi màu đen vẫn đỗ ở cửa nhà hàng mới nổ máy, biến mất ở giao lộ.

Lâm Hợp ngồi ở hàng ghế trước muốn nói lại thôi, liếc về phía sau vài lần, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau bình tĩnh xem văn kiện lúc này mới không kiên nhẫn giương mắt nhìn anh ta.

Lâm Hợp cảm thấy nghề này của mình vô cùng gian nan, cắn răng hỏi một câu: " Phía Thời tổng.

.

.

.

.

. "

" Không quan trọng. "

Tưởng Ngụy Thừa nói gắn gọn súc tích, Lâm Hợp im lặng, trong lòng yên lặng cảm khái: Boss đỉnh, không hổ là anh!

Khi Thời Tự về tới nhà, Thời Đông Đông vẫn còn nằm bò trước kính viễn vọng thiên văn trước cửa sổ không nhúc nhích. Cô giơ tay che kính viễn vọng lại. Khi Đông Đông nhíu mày quay đầu lại, đang định nổi giận thì nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thời Tự, cậu lại yên lặng.

Mấy năm trị liệu cũng không thể xem như không có chút hiệu quả nào, trong lòng Thời Tự cũng được an ủi phần nào, giơ chiếc túi trên tay giống như báu vật. Thời Đông Đông hầu hết đều cư xử rất trầm lặng, nhìn cậu ăn, vẻ ngoài trầm lặng không khác gì một đứa trẻ bình thường.

Cô đưa tay xoa đầu Thời Đông Đông, giống như đang nói với cậu, lại giống như lẩm bẩm một mình: " Anh Đông, đợi chị một thời gian nữa, đợi thí nghiệm thành công, chúng ta sẽ rời khỏi Thời gia.

"

Thời Tự mấy ngày liên tục nhốt mình trong phòng thí nghiệm, mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, nhưng lúc thí nghiệm tinh thần lại cần tập trung cao độ.

Tắm rửa xong, Thời Tự ngã người vào chăn bông mềm mại, cảm thấy bây giờ mình có thể nằm bất động. Đầu mới chạm vào gối đã ngủ thiếp đi, cô ngủ rất say, điện thoại vang lên ba lần mới đánh thức được cô khỏi giấc mơ.

Thời Tự uể oải nói: " Triệu Điềm Điềm, chín giờ sáng, nếu không phải Thời gia phá sản, tớ sẽ ghim cậu! "

Bên kia Triệu Điềm Điềm hoàn toàn không sợ uy hiếp, hơn nữa còn lớn tiếng: "Thiếu nữ, là chín giờ sáng, cảm ơn, xin hãy xứng với thân phận nữ tiến sĩ của mình.

"

Đầu bên kia điện thoại im lặng, kèm theo hơi thở rất nhịp nhàng. Triệu Điềm Điềm bất lực đưa tin, nhìn tiêu đề tin tức đọc lên: "Tiểu Quý tổng cùng Thiên Kim Thời gia cùng đi chơi ở Tây Thành, sắp có tin vui?"

Ba giây sau, đầu dây bên kia truyền đến một hồi tiếng sột soạt, ngay sau đó là tiếng của Thời Tự: " Nhanh như vậy? Thời Nguyệt được việc phết!

"

Triệu Điềm Điềm không nhịn được bật cười: "Nhưng cậu rất nhanh sẽ không ổn đâu, tính làm thế nào?"

Thời Tự ngã phịch xuống đất, tiếp tục thều thào : " Tỉnh ngủ rồi nói sau".