Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,017
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Ánh mắt của Quý Hứa chậm rãi quan sát Quý Niên và Thời Tự, chuyện hai người cùng chung một thầy không phải là bí mật gì, chẳng qua rất nhiều người cảm thấy, đại thiếu gia nhà họ Quý là nhân tài thực sự, còn Thời Tự là dùng tiền đắp vào, mượn danh tiếng của thầy giáo để giữ thể diện mà thôi. Dù sao mấy năm nay , các hạng mục thành tựu Quý Niên đạt được trong giới học thuật đều rất đáng kể, mà tin tức về Thời Tự cũng chỉ thường xuất hiện trên các trang báo mà thôi.

Nhận ra sự đánh giá của Quý Hứa, Thời Tự nhấp một ngụm rượu vang, cười với hắn, như là đang nhắc nhở Quý Hứa: Đừng nhìn nữa, tôi và anh không thân quen.

Ánh mắt Thời Nguyệt từ đầu tới cuối chỉ đặt trên người Quý Hứa, vì vậy sự tương tác của hai người cũng tránh không khỏi ánh mắt của cô ta.

Cô ta gắp một miếng gan ngỗng đặt vào trong đĩa của Quý Hứa, sau đó ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, Quý Hứa cũng rất phối hợp, trên mặt nở nụ cười, trong nụ cười có ba phần cưng chiều.

Nhớ tới lời nói buổi sáng của Triệu Điềm Điềm, Thời Tự cảm thấy, cũng thú vị đó chứ.

Bữa cơm này từ lúc bắt đầu đến bây giờ, đã gần một tiếng rồi, Thời Tự miễn cưỡng ăn hơi no, không còn kiên nhẫn nữa. Cô thò tay vào túi xách và bấm vào trình phát nhạc trên màn hình điện thoại, bản nhạc ngẫu nhiên phát ra chính là điệp khúc của bài hát cô nghe tối qua.

Sau đó cô vô cùng tự nhiên lấy điện thoại ra, bấm tạm dừng rồi đặt ở bên tai, giả vờ trả lời vài câu, làm bộ lộ ra vẻ mặt xin lỗi. "Tôi có việc gấp, xin lỗi không thể ngồi lại tiếp, hôm khác mời cậu hai ăn bữa cơm. "

Quý Niên đứng lên theo cô: " Anh đưa em đi. "

Thời Tự suy nghĩ một chút, cũng biết nếu đồng ý sẽ bị hai chị em Thời Nguyệt suy diễn ra rất nhiều thứ, lập tức khéo léo từ chối: " Tài xế đã tới đón, hôm nay đã làm phiền đàn anh rất nhiều, em không làm phiền anh nữa ạ.

"

Ra khỏi phòng, Thời Tự thở phào nhẹ nhõm.

Không tính những bữa tiệc linh tinh đó, đã gần 5 năm cô không ăn chung bàn ăn với gia đình. Cảm giác trải nghiệm này chỉ có gói gọn hai chữ, cực kém.

Thời Tự đang chuẩn bị rời khỏi nhà hàng thì phía sau có người gọi cô lại.

Cô quay đầu, là Thời Yến không chút nào che giấu ghét bỏ. " Thời Tự, tối nay chị có ý gì? "

Hành lang trải dài mặc dù trống vắng, nhưng không đảm bảo rằng sau vách ngăn nào đó bên cạnh sẽ không có người quen ngồi. Thấy Thời Yến có vẻ rất có chuyện muốn nói, Thời Tự nhíu mày.

Cô ám chỉ nhìn bốn phía, mở miệng nói: " Có gì muốn nói với chị ở đây?

Có thể là do lòng bao dung của "người chị”, Thời Tự hiếm khi phối hợp cùng cô ta đi tới ban công bên cạnh của nhà hàng.

Dáng vẻ kiên nhẫn lắng nghe của cô làm cho một bụng tức giận của Thời Yến có chút tản đi, trầm mặc một hồi mới cất giọng: "Chị tiếp cận cậu cả Quý gia, có phải muốn phá hỏng đám hỏi của chị tôi hay không?"

Thời Tự khẽ cười thành tiếng, hỏi ngược lại cô ta: " Chị giỏi tới vậy sao? ".

Thời Yến bị cô hỏi đến khựng lại, tiếp theo giống như cảnh cáo nói: " Nếu chị dám phá hỏng đám hỏi của chị tôi và anh Quý Hứa, tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu! "

Trong nháy mắt, Thời Tự cảm thấy mình có chút hâm mộ Thời Nguyệt. Con nhóc Thời Yến này bảo vệ chị mình như vậy, cũng rất đáng yêu.

Thời Tự không cảm thấy mình bị xúc phạm, thế nên giọng điệu có phần thân thiện: "Nghe nói thành tích của em luôn rất tốt, không thích giao tiếp, thích ngâm mình trong thư viện. Như vậy rất tốt, nếu có thể ở mãi trong biệt thự, thì đừng chủ động đi ra ngoài".

" Ý chị là sao? " Thời Yến hỏi, cô ta cảm thấy Thời Tự thật sự rất kỳ lạ, chẳng lẽ chị ta không thấy tức giận sao?

Thời Tự lại cười, trong nụ cười kia mang theo một chút gian trá: " Nói trắng ra, tôi không hề có hứng thú với chuyện của chị cô và Quý Hứa, sự thực là, ba cô cũng sắp xếp cho tôi một đối tượng kết hôn, cho nên, cô nên cảm thấy may mắn vì mình chưa đủ tuổi, nếu không đối tượng kết hôn của cô không chừng chính là một ông chú đó. "

Cô vừa nói xong, Thời Yến liền tức giận bỏ đi.

Đợi người đi rồi, Thời Tự không nhịn được bật cười. Thật ra cô cũng không nói sai, nếu Thời Trọng Minh phát rồ một chút, để Thời Yến và Tưởng Ngụy Thừa ghép thành một đôi, chênh lệch mười bốn tuổi, Thời Yến gọi anh ta một tiếng chú, cũng không có gì là sai.

Đúng lúc này, cửa hoa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị mở ra, Thời Tự quay đầu lại, khi nhìn thấy người trong phòng, nụ cười trên môi còn kịp tắt liền đông cứng.

Hai người bước ra không tính là lạ mặt, một người gặp qua hai lần, một người gặp qua ba lần. Chính là con trai của chủ nhân bữa tiệc ở Lanwan Hotel vừa về nước và Tưởng Ngụy Thừa hai ngày trước vừa mới bị cô chọc tức bỏ đi.

Tưởng Ngụy Thừa vẫn mang bộ mặt lạnh lùng chán đời " Thế gian thăng trầm không liên quan gì đến tôi", mà người bên cạnh hắn nhận ra Thời Tự, liền đi tới. " Không ngờ lại gặp được cô ở đây, tự giới thiệu một chút, tôi tên là Đỗ Thầm. "

Thời Tự bắt tay theo phép lịch sự : " Thời Tự.

"

Đỗ Thầm nghe xong tên Thời Tự, liền quay đầu nhìn Tưởng Ngụy Thừa, biểu cảm trên mặt có chút vi diệu: " Thì ra là cô Thời. "

Thời Tự thấy phản ứng của anh ta, khách sáo nói: " Thật ngại quá, hình như lại vô tình quấy rầy hai vị".

" Đều là người quen, coi như là có duyên, cô Thời không ngại đi vào cùng uống một ky chứ? "

Có duyên? Trong lòngThời Tự thầm mắng một câu.

Cô vừa nói xấu sau lưng Tưởng Ngụy Thừa, sau đó liền phát hiện chính chủ vẫn luôn dùng cơm chỉ cách một vách ngăn? Đây quả thực là xấu hộ muốn độn thổ!

Giống như để phối hợp với tâm lý của Thời Tự, Tưởng tổng tự phụ nâng ly rượu lên, nhướng mí nhìn qua, khóe môi cong lên vẫn là nụ cười giống lần trước anh ta quay đầu lại đó. Thời Tự cảm thấy rùng mình, cố gắng nặn ra một nụ cười lịch sự: " Em trai ở nhà đang đợi tôi về, hôm khác nhé, chào. "

Quả nhiên cô không nên đồng ý ăn bữa cơm này với Quý Niên.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại cảm thấy Tưởng Ngụy Thừa này rất kỳ lạ, ăn cơm ở phòng VIP sang trọng không tốt sao? Trốn trong nhà hàng theo phong cách sân vườn như này làm gì, nhàn rỗi không có việc gì tới ngắm trăng sao?

Thời tự ngẩng đầu, vầng trăng vừa to vừa tròn sáng treo lơ lửng trên bầu trời. Ok, công tâm mà nói, vừa rồi cô chỉ nhìn thoáng qua, liền phát hiện trong nhà hàng có rất nhiều hoa cỏ quý hiếm đang tỏa hương thơm ngát, bố cục bên trong cao cấp tinh xảo, hoa dưới ánh trăng, cũng rất lãng mạn.

Ừm ...

.

.

.

. lãng mạn.

Thời Tự ở trong miệng lẩm bẩm từ này, trong đầu hiện lên một suy đoán có phần táo bạo. Hình như từ sau khi ông cụ nhà họ Tưởng bệnh mất, sau khi Tưởng Ngụy Thừa hủy bỏ hôn ước với vị hôn thê, chưa từng nghe tin đồn tình cảm nào của anh ta với người khác phái.

Thời Tự cho là mình đã nhìn thấu sự thật liền gật đầu một cái, tâm tình thoáng chốc thay đổi, còn gì phải lo lắng nữa, ý định muốn liên hôn của Thời Trọng Minh, tan tành rồi!

Sau khi Thời Tự rời đi, Đỗ Thầm mỉm cười trở về bàn. Gợi đòn lên tiếng trêu chọc: "Đối tượng kết hôn này của cậu cũng rất thú vị, một từ 'chú' đã chọc tức cô bé Thời gia rồi. "

Tưởng Ngụy Thừa đặt ly rượu lên mặt bàn, cũng không tức giận, vô cùng lạnh nhạt đáp lễ anh ta: " Cậu muốn làm anh trai người ta? "

Đỗ Thầm im lặng, nghiêm túc mà nói, anh ta còn hơn Tưởng Ngụy Thừa mấy tháng. Xét về tuổi tác, anh ta xứng được Thời Yến gọi một tiếng " Chú " hơn Tưởng Ngụy Thừa.

Tưởng Ngụy Thừa đứng lên, vuốt ve đồng hồ trên tay, nói : "Đến lúc rồi, bắt đầu thôi. So với chia đều cho ba nhà, thì nuốt trọn vẫn tốt hơn.

"

Đỗ Thầm biết anh đang nói gì, đồng ý đáp lại một tiếng.

Sau đó Tưởng Ngụy Thừa đi ngang qua anh ta, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Đỗ Thầm vẫy tay, kệ thôi.

Anh ta lấy điện thoại ra, điện thoại vừa kết nối, liền cười tươi: " Lộ Tây, đêm nay có muốn cùng ra ngoài uống một ly hay không? "

Ở nơi không có người, Tưởng Ngụy Thừa hơi có vẻ mệt mỏi xoa xoa thái dương. Ngay từ khi quyết định khai thác thị trường y tế thông minh, anh đã lường trước rất nhiều khó khăn có thể phát sinh. Tưởng gia lớn mạnh trong ngành không sai, nhưng thiếu đi cốt lõi sức cạnh tranh, đây vẫn luôn là nguyên nhân Tưởng Nguỵ Thừa không lập tức đưa ra quyết định này. Anh làm việc thích chuẩn xác, đánh nhanh thắng nhanh, ông nội trước kia vẫn dạy anh như vậy. Bây giờ, sự chuẩn bị sớm đã giúp Tưởng Nguỵ Thừa nắm bắt được cơ hội, nhưng thứ duy nhất còn thiếu chính là một hòn đá ném xuống nước có thể tạo nên gợn sóng.

Kết quả sản phẩm được bộ phận R&D bàn giao chưa đủ để trở thành viên đá đó, mà theo thời gian, ưu điểm dễ biến thành nhược điểm nên dạo gần đây anh vô cùng bận rộn. Trong lòng Tưởng Ngụy Thừa suy tính qua, đi vào trong đám người, vẻ mệt mỏi trên mặt anh liền biến mất, lại biến trở về vị tổng giám đốc Tưởng dường như không gì có thể lay động được anh.

Lâm Hợp là trợ lý, vẫn luôn ở dưới lầu chờ anh. Nhưng lần này, anh ta không lập tức đi đến bên cạnh Tưởng Ngụy Thừa.

Tưởng Ngụy Thừa nhìn theo tầm mắt anh ta, thấy Thời Tự đứng ở ven đường cách đó không xa, hình như là đang đợi xe.

Cảm nhận được khí tức tới gần mình, Lâm Hợp một giây sau liền trở về trạng thái làm việc. Thấy Tưởng Ngụy Thừa cũng đang nhìn Thời Tự, anh ta giải thích: "Cô Thời đứng ở ven đường một lúc rồi, ở đây hình như không dễ bắt xe… " Chúng ta có cần cho cô ấy đi nhờ một đoạn không? Thoáng nhìn gương mặt không chút gợn sóng của boss Tưởng, Lâm Hợp liền nuốt vế sau chưa kịp nói ra đó lại, cũng tự kiểm điểm lại mình. Ngay cả chuyện nhà họ Thời muốn dùng đám hỏi để tính kế với boss Tưởng, boss Tưởng sẽ để ý tới cô ấy? Boss Tưởng làm từ thiện chắc?

Sau đó Lâm Hợp lại nghĩ tới lá thư cảm ơn buổi chiều vừa nhận được, ok, Tưởng tổng vừa quyên góp cho năm trường tiểu học, đúng là nhà từ thiện mà.

Thời Tự đứng ở bên đường nhìn từng chiếc taxi đầy khách vội vã chạy qua trước mắt mình, trong lòng vừa chán nản vừa bất lực. Cô giờ đang lo lắng, nếu Thời Nguyệt dùng cơm xong đi ra thấy cô vẫn còn ở đây, như vậy thì sẽ rất mất mặt.

Sợ cái gì thì cái đó tới, mắt Thời Tự vừa tùy tiện nhìn thoáng qua, liền thấy Thời Nguyệt kéo cánh tay Quý Hứa chậm rãi bước xuống lầu. Thời Tự vội vàng bước nhanh vài bước, đứng ở chỗ không dễ dàng bị nhìn thấy.

Vừa ngồi lên xe, Tưởng Ngụy Thừa đã thu hết tất cả vào đáy mắt, cuộc đối thoại của hai chị em Thời gia ở ban công anh không bỏ qua một câu, nhất thời cảm thấy có chút tò mò không biết kế tiếp Thời Tự khiến người ta tức giận đến gần chết này sẽ kết cục như thế nào.

Thời Tự gấp đến độ muốn giậm chân. Cô rất ghét bị bẽ mặt, nhất là khi một giây trước còn chọc tức người ta.

Vừa hay cách đó không xa có xe buýt đi đến dừng lại, Thời Tự không do dự, vội vàng chạy ngay lên xe.

Lúc chiếc xe hơi sang trọng chạy qua điểm bus, Tưởng Ngụy Thừa thoáng nhìn thấy biển số xe, sau đó anh lơ đãng cười cười.

Ngày hôm nay, Thời Tự về đến nhà thì trăng đã lên cao.

Bởi vì cô sốt ruột vội vàng lên xe buýt lại đi thẳng đến trạm cuối cùng, một nhà máy rượu ở ngoại thành.