Cuối tuần, Tô Huyên một mình đến góc tầng tám của thư viện tự học, tầng lầu cao, sách trên giá sách phần lớn đều là ngoại ngữ, bởi vậy là nơi yên tĩnh nhất trong thư viện, nhất là hôm nay vào cuối tuần, hoàn toàn trống rỗng.
Tô Huyên cố gắng đè nén sự phiền não trong lòng, ý đồ đem sự chú ý đặt ở trên sách, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm.
Trước kia có Cố Quân Diệc ở bên, dục vọng của hắn cũng rất mạnh, khi không có chuyện đặc biệt gì cần làm, bọn họ cơ hồ cách một ngày đều sẽ làm, mỗi lần còn không chỉ làm một lần. Nhưng cho dù là khi đó, thân thể nàng cũng sẽ thỉnh thoảng cảm thấy cáu kỉnh, chứ đừng nói đến hiện tại, nàng và Cố Quân Diệc cũng đã nửa tháng không gặp mặt, ân ái lại càng không có.
Hôm đó, sau khi cãi nhau, Cố Quân Diệc cũng trực tiếp chuyển về ký túc xá ở, nhiều lần tình cờ gặp nhau ở trường, Tô Huyên vừa định chào hỏi, nam nhân liền làm như không thấy rời đi trước.
Tô Huyên nhìn như ôn nhu duyên tĩnh, rất dễ nói chuyện, kỳ thật trong lòng nàng lại là người ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa dục vọng trong máu bắt đầu trở nên mãnh liệt, sau vài lần bị làm lơ, nàng bắt đầu nghiêm túc suy tư, nàng và Cố Quân Diệc thật sự thích hợp sao? Hoặc là nói, thân thể như nàng, giống như bà ngoại nói, không thích hợp để có bạn trai cố định.
Từ sau khi có suy nghĩ như vậy, Tô Huyên không những không tìm đến Cố Quân Diệc nữa, còn đem ba người Chu Hòa cùng nhau kéo đen, không để ý đến ai nữa.
Nàng ấy cần phải suy nghĩ nghiêm túc.
Bây giờ đã nửa tháng trôi qua, dục vọng trong cơ thể càng ngày càng mạnh, Tô Huyên không dám đi đến nơi đông người, ngay cả tiết thể dục cũng nhiều lần vắng mặt, ban ngày có chuyện cần làm còn có thể dời đi sự chú ý. Đến buổi tối, loại dục vọng này bắt đầu lên men trong xương cốt, cảm giác ngứa ngáy rậm rạp nổi lên, mặc kệ dùng ngón tay thủ dâm như thế nào, đều không thể phát tiết ra được.
Nhiều lần, nàng thậm chí còn muốn gõ cửa hàng xóm, tùy tiện tìm một nam nhân, nhưng nhìn thấy ảnh chụp chung của nàng và Cố Quân Diệc treo trong phòng, trái tim nàng lại chậm lại, cuối cùng vẫn lựa chọn nhẫn nại.
Nhưng giống như đập nước, nước sông càng chảy càng dâng lên cao, Tô Huyên cũng cảm thấy mình càng ngày càng nguy hiểm, tựa hồ chỉ cần một cơ hội, toàn bộ con đập sẽ sụp đổ.
Đang suy nghĩ miên man, chiếc ghế ở phía đối diện đột nhiên bị kéo ra.
Một cô gái trẻ tuổi, ngũ quan diễm lệ mặc, vòng eo nhỏ xíu làm nổi bật dáng người xinh đẹp không thể nghi ngờ, cô ngồi đối diện Tô Huyên, nở một nụ cười nhìn như hữu hảo, nhưng thực tế tất lộ, vừa mở miệng đã thẳng thắn.
“Học tỷ, em phải làm thế nào thì chị mới có thể nhường lại Cố học trưởng cho em?”
Vân Thi Hàm, hoa khôi mới tới đang được vạn người chú ý, cũng là em gái mưa vẫn luôn dây dưa với Cố Quân Diệc.
Lần trước gặp phải chuyện như vậy, vẫn là khi cô và Cố Quân Diệc vừa mới yêu nhau.
Khi đó, trong trường học có không ít nữ sinh mê luyến Cố Quân Diệc không phục, thật đúng là có khí phách nghiêng nghiêng tìm tới cửa. Tô Huyên không thích những chuyện này, vô luận là bị người cảnh cáo uy hiếp, hay là bị người ta vây xem như khỉ, trở thành đề tài nóng hổi của diễn đàn trong trường, đều làm cho nàng rất mất hứng.
Nàng còn suy đoán qua, có lẽ là bởi vì nàng là người của Tô gia, nữ nhân trong gia tộc nàng từng trải qua quá nhiều chuyện cung đấu, dẫn đến nữ nhân Tô gia hiện giờ, phiền nhất chính là cùng nữ nhân khác lục đục, mẹ Tô là như thế, Tô Huyên cũng vậy.
Lần đó đối mặt với khiêu khích tới cửa, Tô Huyên chỉ nhíu nhíu mày, biểu lộ một chút không vui, sau này liền không còn loại chuyện như vậy xảy ra nữa.
Sau đó nàng mơ hồ xem qua diễn đàn của trường, có người nói Cố Quân Diệc nổi giận, cụ thể làm cái gì thì không ai biết, chỉ biết sau đó không ai dám tìm đến nàng nữa. Cũng là khi đó, về các loại vu khống về nàng như, cái gì mà Tô Huyên chủ động đưa tới cửa, cái gì mà Cố Quân Diệc chỉ là chơi đùa mà thôi… Cũng biến mất khỏi diễn đàn trường học, an an tịnh tịnh, cho dù ghen tuông dữ tợn như Vương Kiều Kiều, cũng chỉ dám lén lút chửi bới, không dám nói lung tung trước mặt Tô Huyên.
Tất cả mọi người đều biết, ai dám gây phiền toái cho Tô Huyên, ai dám nói cô không phải, Cố Quân Diệc sẽ chính là người đầu tiên không đáp ứng.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là luật này đã bị phá vỡ.
Nhìn nữ sinh trước mắt tuyên thệ, Tô Huyên chỉ cảm thấy phiền não.
“Học tỷ, em biết chị và học trưởng bởi vì em tôi mà nháo ra mâu thuẫn, thậm chí chị còn ép buộc anh ấy kéo đến em. Mặc dù anh ấy đã làm theo lời chị, nhưng hiển nhiên là đã bất mãn với chị. Trong khoảng thời gian này, em vẫn luôn một mực ở bên cạnh anh ấy, nhưng anh ấy một câu cũng chưa từng nhắc tới chị ~”
À, thì ra là đã mười bốn ngày rồi, Tô Huyên nhướng mày, không nghĩ tới những người khác so với người trong cuộc như nàng còn nhớ chính xác hơn.
Thấy Tô Huyên không nói chuyện, Vân Thi Hàm cảm thấy nàng là bị mình nói trúng chân đau đớn, trên mặt càng thêm đắc ý.
“Em thích hợp với anh ấy hơn chị, em trẻ hơn, xinh đẹp hơn, em xử lý rất tốt công việc của hội sinh viên, còn có dự án của gia sư, em có thể giúp đàn anh kéo tài trợ, thậm chí mẹ Cố em cũng quen biết, bà ấy cùng mẹ em chính là bạn tốt, chúng ta môn đăng hộ đối, vô cùng phù hợp… Cho nên chị nên tự biết thân biết phận, chủ động rời khỏi, dù sao hai người không thích hợp, sẽ không lâu dài…”
Nghe đối phương phân tích từ các góc độ, Tô Huyên hoàn toàn không để ở trong lòng, thậm chí còn lười phản ứng. Nhưng câu cuối cùng “Hai người không thích hợp, sẽ không lâu dài” lại thật sự nói trúng chỗ yếu, thân thể của nàng vĩnh hằng bất biến, dục vọng trong máu không cách nào tiêu trừ, si mê với chuyện hoan ái cũng là chân thật tồn tại, đã như vậy, cho dù nàng tiếp tục ở bên Cố Quân Diệc, lần sau vẫn sẽ gặp phải cục diện như hiện tại.
Lúc này chia tay, hẳn là thời cơ tốt nhất đi.
Tô Huyên nghĩ lại, hai người đã nửa tháng không liên lạc, trong xã hội hiện đại, đây hẳn là ám chỉ nên tách ra đi. Hơn nữa nhìn tình huống này, đối phương cũng đã có giai nhân làm bạn, trách không được lâu như vậy không hề có tin tức, nàng hẳn là nên biết điều một chút, đừng ngăn cản mùa xuân thứ hai của người ta.
“Tôi và Cố Quân Diệc, hẳn là đã chia tay rồi, cô có việc gì thì trực tiếp đi tìm anh ấy đi!
”
Đại luận dài dòng của Vân Thi Hàm bị Tô Huyên nói một câu ngắn gọn cắt đứt, khiến cô ta trong nháy mắt ngơ ngác, trong mắt nữ sinh xẹt qua vẻ mừng như điên, sau đó lại mang theo vài phần hồ nghi, tựa hồ phi thường khó hiểu, đại boss vốn tưởng rằng khó chơi nhất, lại đơn giản như vậy.
“Thế nào? Học muội còn có chuyện gì quan trọng không? Tôi rất bận rộn ~”
Thanh âm Tô Huyên lạnh nhạt vô cùng, lúc nói chuyện nàng giơ tay gõ gõ cuốn sách trong tay, đem cái loại ngạo mạn cùng không muốn gặp này, biểu hiện ra phi thường rõ ràng.