Nữ Phụ Giả Mang Thai

Nữ Phụ Giả Mang Thai

Cập nhật: 08/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 167,913
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
     
     

Hàn Thịnh Hạ nhìn theo bóng dáng của Lâm Thanh , không hiểu tại sao anh lại đột nhiên tỏ ra chán ghét như vậy, cô nhớ rõ trong tiểu thuyết , đối mặt với sự sỉ nhục của nguyên chủ, Lâm Thanh cũng chỉ lạnh lùng, tại sao thái độ của cô tốt hơn nhiều so với nguyên chủ mà ngược lại lại bị hắn chán ghét?

Hàn Thịnh Hạ không phải người nghĩ nhiều, nghĩ không được liền trực tiếp bỏ qua, tiếp tục đi vào thư viện.

Vừa đến lầu một liền nhìn thấy Du Lê Tân .

Ấn tượng đầu tiên với Du Lê Tân là mọi thứ mờ nhạt,

có cảm giác dường như không tồn tại.

Anh ta giống như từ trong bức tranh thủy mặc bước ra, nét mặt nhàn nhạt, giống như không có tình cảm,

khóe miệng treo một nụ cười nhạt,

lễ phép mà xa cách, tựa như một thi nhân lãng mạn đứng dưới gốc cây, không có vui buồn, mãi mãi không thay đổi.

Hắn vẫy tay với Hàn Thịnh Hạ , sau đó đưa cô tới một gian phòng họp.

Phòng họp đã có ba người, hai nam ,

một nữ.

Bọn họ đã biết trước rằng Hàn Thịnh Hạ sẽ đến, ánh mắt đều mang theo thân thiện chỉ có một nam sinh trong số đó mặc chiếc áo thun ngắn tay, chân đi dép Lào, trên cằm lún phún vài sợi râu , trên mặt viết đầy hai chữ “Phóng đãng” cười như không cười nhìn về phía cô.

Du Lê Tân giới thiệu qua một lượt ba người trong phòng với cô.

“Đây là Trình Chính Dương, khoa máy tính” lời này là giới thiệu về nam sinh phóng đãng không kiềm chế được kia.

“Đây là Lý Mặc ,

khoa hóa học , còn đây là Lý Toàn học tỷ, sở hữu hai bằng đại học, cũng là chị gái của Lý Mặc , ngành học chính là quản lý ngoài ra còn học thêm ngành quảng cáo chuyên nghiệp.

Lý Mặc đep kính cận,

lộ ra khí chất của một trạch nam, Lý Toàn đã lăn lộn ngoài xã hội hai năm, trong mắt đầy khôn khéo, khí chất ngự tỷ.

“ Còn đây là Hàn Thịnh Hạ ,

cô ấy và tôi đều học tài chính” cuối cùng giới thiệu cô với ba người kia.

“ Nội dung hội nghị hôm nay của chúng ta chủ yếu là xác định phương hướng cùng cách thức để gây dựng sự nghiệp” Du Lê Tân trực tiếp đi vào chủ đề.

Hàn Thịnh Hạ mặc dù có cái danh hiệu sinh viên ,

nhưng bên trong cũng chưa từng học qua,

cho nên cơ bản nghe không hiểu gì.

Nhưng cô càng nghe lại càng cảm thấy không thích hợp.

Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, Du Lê Tân cuối cùng chọn phương hướng khởi nghiệp là làm về mỹ phẩm.

Sang năm sẽ có mỹ nữ chuyên làm video về mĩ phẩm, chỉ trong mấy tháng đã có hơn trăm vạn fan, sau đó nhiều người quay các video về mĩ phẩm xuất hiện ngày một nhiều như măng mọc sau mưa, ngành sản xuất mỹ phẩm cũng vì thế mà trở nên sôi động hơn hẳn , Du Lê Tân cũng là dựa theo đốm lửa này mà đưa công ty ra thị trường phát triển.

Nhưng hiện tại bọn họ thảo luận về phương hướng khởi nghiệp lại là về internet?

“ Mọi người còn vấn đề gì không?” Thảo luận xong mọi việc,

Du Lê Tân nhìn một lượt mọi người trong phòng.

“ Mọi người có nên suy xét đến ngành sản xuất mỹ phẩm?” Hàn Thịnh Hạ không hiểu cái gì , đành phải giả bộ tùy ý nhắc tới sản xuất mĩ phẩm.

Ánh mắt Du Lê Tân hiện lên một tia khó lường, bình tĩnh mà giải thích:

“Tôi cũng đã suy xét qua về ngành sản xuất mĩ phẩm, nhưng ngành này đòi hỏi vốn đầu tư quá lớn, hơn nữa phải đòi hỏi thời gian tích lũy danh tiếng và uy tín.

“Internet tuy rằng là ngành có nhiều rủi ro,

cạnh tranh áp lực, nhưng đầu tư ít,

hiệu quả nhanh.

Hơn nữa, mọi nguời có biết người tên Lâm Thanh đã thông qua khảo hạch đang làm tại thư viện kia không?”

“Sao lại không biết?”giọng nói Trình Chính Dương mang đầy vẻ cà lơ phất phơ “Nghe nói Hàn đại tiểu thư còn rất quen thuộc với anh ta!

Mấy người trong phòng đều nhìn về phía Hàn Thịnh Hạ .

“...

.

.

” ánh mắt Trình Chính Dương nhìn cô có chút kì lạ.

“Tôi đã đi xem anh ta khảo hạch, anh ta rất lợi hại.

” Du Lê Tân ý vị thâm trường mà liếc mắt về phía Hàn Thịnh Hạ “ Tôi dám khẳng định,

giới IT sẽ nhanh chóng có bước phát triển mang tính đột phá, đây chính là một cơ hội.

Ngữ khí của Du Lê Tân trịnh trọng,

trân thành, có chút phong cách của một lãnh đạo, làm người khác đều có cảm giác tin phục.

Chỉ có Hàn Thịnh Hạ , nhịn không được gào thét trong lòng: khó trách không theo con đường sản xuất mỹ phẩm , chính là bởi vì nam chính là người mở đường , ở trong tiểu thuyết, nam chính không hề tham gia khảo hạch.

Tuy rằng cảm thấy những lời Du Lê Tân nói rất có đạo lý, nhưng cô tin tưởng rằng ngành sản xuất mỹ phẩm có thể mang lại thành công cho bọn họ, vẫn giãy giụa một chút :” ngành sản xuất mỹ phẩm phát triển cũng rất nhanh mà,

nếu có thể làm tốt khâu tuyên truyền,

quảng cáo.

Lý Toàn cười ra tiếng: “Làm tốt tuyên truyền? Đại tiểu thư cảm thấy muốn tuyên truyền như thế nào?”

“Hiện tại không phải lưu hành dùng người của công chúng sao? Tự quảng cáo, phát sóng trực tiếp,

.

.

. đều có thể dùng để quảng cáo mà.

Du Lê Tân trầm ngâm một lát, đột nhiên gợn lên một nụ cười nhạt : “ Chúng ta trước hết vẫn dựa trên phương án khởi nghiệp bằng internet để tham gia thi đấu, chờ đến khi tìm được vốn đầu tư, phương hướng khởi nghiệp cũng có thể thương nghị kĩ càng một lần nữa. Mấy ngày tới, tôi sẽ khảo sát tình hình sản xuất mỹ phẩm.

“thi đấu? Thi đấu gì vậy?” Hàn Thịnh Hạ vẻ mặt ngốc bức, sau đó phát hiện mọi người đều xem nàng như một đứa ngốc.

“Trường học tổ chức cuộc thi “sinh viên sáng tạo gây dựng sự nghiệp” lần thứ nhất, nếu đạt được giải nhất đoàn đội có thể được quỹ khởi nghiệp của trường hỗ trợ, thi đấu được tổ chức vào tháng 9 khai giảng, trường học muốn cho sinh viên mới biết thêm một chút kiến thức , chúng ta còn hơn một tháng để chuẩn bị.

“Cuối cùng công việc giải thích ở triển lãm là của em.

” Du Lê Tân nhìn về phía Hàn Thịnh Hạ .

“Tôi?” Hàn Thịnh Hạ chỉ vào chính mình,

vẻ mặt khó tin, hồi tiểu học cô bị thầy giáo gọi lên bảng đọc bài khóa còn lắp bắp, đối mặt với sinh viên năm nhất giảng giải triển lãm?

“Tôi có thể đổi công việc khác được không?”

“Những công việc khác,

.

.

.

” Du Lê Tân có chút xấu hổ mà ngừng lại, “Không thích hợp với em.

“Diễn thuyết quan trọng như vậy,

anh không sợ tôi làm hỏng sao?”

“Tôi đã xem em cùng sinh viên trường khác thi biện luận, tài ăn nói không tồi”

“.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

” đó là nguyên chủ không phải cô!

Hàn Thịnh Hạ từ thư viện đi ra,

nhịn không được hắt xì một cái, thư viện đại học đều là như vậy sao? Điều hòa bật nhiệt độ thật thấp!

“Đại tiểu thư!

” giọng nói âm dương quái khí của Trình Chính Dương vang lên.

“Gì vậy?”

“Nghe nói em đang theo đuổi Lâm Thanh? Tôi có cách giúp em!

What? Hàn Thịnh Hạ lại bày ra vẻ mặt ngốc bức.

“Em giới thiệu tôi với Lâm Thanh , thân là một đại thần khoa máy tính tôi nhất định vô cùng nhanh chóng cùng anh ta trở nên thân thiết,

sau đó tôi có thể tùy thời báo hành tung của anh ta cho em.

Nói cả nửa ngày cuối cùng là muốn làm tiểu đệ ôm đùi nam chính thôi mà. Nhưng mà tiểu thuyết không hề nhắc tới người này,

chứng tỏ anh ta cuối cùng cũng không thể ôm đùi nam chính.

“ Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi theo đuổi anh ta?”

“Cho nên , sự thật là em dùng Lâm Thanh để kích thích Kỷ học trưởng phải không?” Trình Chính Dương khinh thường nhìn cô, giống như cô đã làm một việc trời đất khó dung.

“.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

” IQ cao suy nghĩ cũng thật khác người, thiểu năng trí tuệ như cô cảm thấy thật bất lực.

“ Nghe tôi này Lâm Thanh kia bất kể là dáng người,

tướng mạo hay tài năng đều không hề thua kém Kỷ học trưởng, em thật sự không suy nghĩ một chút sao?”

Hàn Thịnh Hạ không muốn cùng anh ta nói chuyện, trực tiếp bước nhanh hơn.

“Này!

” dép Lào của Trình Chính Dương dẫm lên mặt đất phát ra tiếng bạch bạch, “Không suy nghĩ đến cũng không sao, em giúp tôi giới thiệu đi!

“Tôi cùng anh ta không thân quen, anh phải tự đi nịnh bợ anh ta rồi!

” Hàn Thịnh Hạ phất phất tay,

đầu cũng không thèm quay lại.

Đến khi Hàn Thịnh Hạ trở về chung cư đã hơn mười giờ tối.

Đơn giản tắm nước qua nước lạnh,

Hàn Thịnh Hạ cảm giác thân nhiệt hơi nóng, trong lòng cảm thán, đàn tiểu thư thân thể mềm yếu, chịu đựng dưới điều hòa lạnh mấy tiếng đồng hồ sau đó tắm qua một lần nước lạnh đã bị ốm.

Nghĩ lại bản thân trước kia,

ngay cả mua đông tắm nước lạnh cũng chưa bao giờ bị ốm.

Tuy nhiên, Hàn Thịnh Hạ cũng không để ý trực tiếp đi ngủ, bị cảm sao? Không cần uống thuốc mấy ngày sau tự khắc sẽ khỏi .

Mơ mơ màng màng ngủ, giống như mơ một giấc mơ dài.

Hàn Thịnh Hạ mơ thấy bản thân trở thành một tiểu cổ đông của công ty, mỗi năm đều được chia hoa hồng vô cùng hào phóng, sau đó cô mở một cửa hàng bán hoa quả, cuộc sống gia đình êm đềm,

hạnh phúc.

Một ngày nọ, một tiểu bạch kiểm nghĩ bao dưỡng Hàn Thịnh Hạ , cô liền quyết đoán đưa cho đối phương chi phiếu năm trăm vạn tệ, tiểu bạch kiểm lập tức bổ nhào vào lòng cô.

Hàn Thịnh Hạ cảm giác cả người khô nóng khó chịu, đang muốn cùng tiểu bạch kiểm làm một chút chuyện xấu hổ, tiểu bạch kiểm kiều mị đáng yêu khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên biến thành Lâm Thanh mặt biểu cảm như cá chết!

Hàn Thịnh Hạ sợ tới mức bừng tỉnh, tỉnh táo lại phát hiện thật sự cả người đều khô nóng! Hình như là mộng xuân?!

Không đúng, nhiệt độ có chút bất thường, sờ sờ trán,

nóng đến dọa người! Môi vừa hồng vừa nóng,

khô nứt như có thể chảy ra cả tơ máu, hơi thở mang theo hơi nóng có thể thiêu cháy người.

Trong lòng thở dài, thân thể này thật đúng là yếu ớt!

Muốn đứng dậy ra ngoài mua thuốc,

nhưng cả người mềm như bông không có sức lực động đậy.

“ Tiểu Cầu Cầu ,

ngươi ở đâu?” Hàn Thịnh Hạ cơ thể mệt mỏi không muốn mở miệng,

chỉ ở trong lòng kêu Tiểu Cầu Cầu .

“Vẫn ở đây.

“Ngươi có trái cây có thể trị bệnh cảm hay không?”

“Sao vậy? Ma ma bị bệnh sao?” Tiểu Cầu Cầu hiện ra thân hình, đột nhiên oa oa khóc lên “Ma ma người không sao chứ, thân nhiệt của người thật nóng, người có phải sắp chết hay không?”

“.

.

.

.

.

.

.

” thật là một bảo bảo đơn thuần thiện lương, thật giống cô!

Đây là lần đầu tiên Hàn Thịnh Hạ trong lúc bị bệnh bên cạnh có người nói chuyện , Hàn Thịnh Hạ đáy lòng mềm mại, ngoài miệng lại nói

“Thật là ngốc,

bệnh này sẽ không chết. Ngươi tìm xem có hay không trái cây giảm khó chịu, ta cả người đều vô cùng khó chịu”

“ Bây giờ con có thể làm được ma thảo,

nhưng con có thể trực tiếp ăn, nhân loại hình như không được.

Chung cư đối diện.

.

.

.

.

.

“Thật là ngốc quá,

ma thảo có thể sử dụng để chữa bệnh sao? Chỉ số thông minh của cẩu sao?” giọng nói đầy khinh thường của Tiểu Lang vang lên trong đầu Lâm Thanh .

“Làm sao vậy?” Lâm Thanh ở trong quân đội hình thành thói quen đến nay cũng không sửa, rạng sáng 5 giờ đang chuẩn bị ra cửa tập thể dục buổi sáng.

“ chung cư đối diện, nữ nhân ngốc kia bị bệnh không có thuốc uống, hệ thống của kia định cho cô ấy ăn ma thảo để giảm đau. Quả nhiên người nào liền xứng với hệ thống ấy” Thanh âm của Tiểu Lang mang theo một chút ngạo kiều.

Lâm Thanh theo bản năng nhíu mày “Người có thể nghe được đối thoại của bọn họ?”

“Đúng vậy chủ nhân,

người muốn nghe sao?”

“Về sau không được nghe lén người khác nói chuyện.

“Ta không nghe lén,

bọn họ không dùng tâm điện giao lưu nội dung liền bị ta trực tiếp nghe thấy” Tiểu Lang nói với vẻ đương nhiên.

“Về sau nghe được cũng làm như không nghe được ” Nói xong, Lâm Thanh như bình thường bước ra cửa tập thể dục.

Chỉ là có thể bởi vì hôm nay thời tiết oi bức, trong lòng anh sinh ra một chút bực bội không rõ nguyên nhân.

Mỗi ngày đều cố định dành 1 giờ tập thể dục, lần đầu tiên anh kết thúc tập trước nửa giờ, ma xui quỷ khiến đi đến tiệm thuốc.

Anh cảm thấy bản thấy cũng có chút không thoải mái,

hẳn là cũng bị bệnh rồi!