Nữ Thần Báo Tử

Nữ Thần Báo Tử

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Rachel Vincent
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 90,624
Đánh giá:                      
Truyện ma
Truyện trinh thám
     
     

Chương 5

“HÔM NAY HAI NGƯỜI BỊ LÀM SAO THẾ?” – Emma chọc chọc miếng cà chua trên đĩa sa-lát ngập rau, bánh nướng,

pho-mát và thịt hun khói. Được cái Emma chẳng bao giờ đắm đuối với mấy chuyện ăn kiêng như những nàng hot girl khác trong trường tôi, và tôi luôn ngưỡng mộ cậu ấy về điều đó. “Trông mặt cả hai cứ như đang chờ một quả bom phát nổ ý.

Không phải bom. Mà là một cầu thủ. Ban nãy, lúc đang trên đường vào lớp học tiết một, chúng tôi đã gặp anh Scott Carter ở ngoài sảnh. Ánh mắt anh ấy bồn chồn hơn mức bình thường, hơi thở lại quá ngọt và lạnh, giống như vừa nhai đấ trong tủ lạnh vậy. Anh ấy đang phê thuốc. Ngay giữa trường học.

Xem ra việc anh Nash bảo anh Scott mang cái chất đó đến trường không hẳn là một ý hay…

Nhưng trước khi tôi kịp nhận ra câu trả lời đã thấy mắt nàng Emma mơ màng nhìn qua vai anh Nash. Đầy say đắm. Tôi quay người lại trên ghế và thấy anh Doug đang lách qua đám học sinh năm một đang đứng xếp hàng trước quầy pizza.

Emma mỉm cười rạng rỡ còn tôi, ngồi bên cạnh, chỉ muốn lao đầu vào cái tường gạch phía sau lưng cậu ấy.

Xung quanh chúng tôi, mọi người bắt đầu lấp đầy các chỗ trống còn lại trong căng-tin. Cả học kỳ này, toàn bộ học sinh trong trường sẽ không được phép ra ngoài ăn trưa - tất cả cũng chỉ vì một vụ va chạm ngoài bãi để xe, xay ra ngaytrong tuần thứ hai nhập học. Kết quả là gần 1/3 số học sin trong trường đang phải chen chúc trong cái căng-tin chật chội này. Bình thường Emma và tôi vẫn ngồi ăn ở ngoài sân, nhưng tháng 12 ở Texas quá lạnh để có thể ngồi ngoài đó. Trừ những người lén lút ra ngoài hút thuốc.

“Trông cậu phởn phơ thế này chứng tỏ mọi chuyện tối qua vẫn ổn đúng không?” Tôi nhũng một miếng khoai tây vào nước sốt và đưa lên miệng, mắt vẫn không ngừng tìm kiếm dấu hiệu chứng tỏ Emma đang bị cuốn hút vào anh Doug quá mức bình thường. Nhưng tôi chẳng tìm thấy gì hết ngoài những cái hất tóc điệu đà và ánh mắt lúng liếng mà cô nàng thường chỉ dành cho những chàng trai đã đủ tuổi uống rượu. Hoặc ít nhất cũng đủ chững chạc để hẹn hò với mấy bà chị gái đã đến tuổi học đại học ở nhà.

“Cô ấy thích thằng cha dở hơi kia thật đấy à?” Anh Tod đột nhiên hiện ra bên cạnh tôi và hỏi.

Miếng khoai tây trên tay tôi rơi cái “bẹp” xuống bàn, nhưng lần này tôi đã không nhảy dựng lên và làm trò cười trước mặt anh Nash và Emma, những người đang hoàn toàn không hề hay biết gì về sự hiện diện của anh chàng thần chết. Sao bảo anh ấy phải làm bù cả ngày hôm nay ở bệnh viện Arlington Memorial cơ mà?

Nhưng tôi không thể mở miệng hỏi anh câu đó, nhất là khi có cả đám bạn cầu thủ của anh Nash đang ngồi ở đầu bên kia như thế này.

“Cực ổn là đằng khác.

” Emma mơ màng nói, và tôi khẽ nhếch một bên lông mày liếc nhìn anh Tod, như muốn hỏi liệu anh đã hài lòng với câu trả lời vừa rồi của Emma chưa.

Anh cau mày một cái rồi biến mất, và tôi ung dung lấy giấy ăn lau nước sốt trên đầu ngón tay. Tôi biết bản thân không ưa anh Doug ở điểm gì, nhưng tại sao anh Tod lại quan tâm chuyện Emma thích ai? Tôi cứ tưởng anh đã quên cậu ấy sau khi chị Addi xuất hiện trở lại – nhưng cũng nhanh chóng ra đi trong cuộc đời anh.