“Tin” Nhạc Dao khẽ trả lời. “Bởi vì tôi cũng yêu cậu...
.
.
”
Uy Dạ Vũ khẽ mỉm cười nghịch ngợm, sau đó khẽ ôm Nhạc Dao đang đỏ mặt tía tai vào lòng: “Thật không?”
“Có một chút thật, một chút là giả.
”
“Vậy tôi có nên tin không?”
“Nên.
”
“Ừm, vậy thì tôi tin.
” Uy Dạ Vũ xoay người Nhạc Dao lại, để khuân mặt xinh đẹp áp sát vào lồng ngực mình, mỉm cười. “Bảo bối ngoan, thể hiện chút tình cảm nào.
”
Nhiệt độ trên mặt Nhạc Dao bỗng tăng vọt.
“Cậu cố tình chọc tôi.
”
“Đâu có! Tôi nói thật mà, nếu em yêu tôi, em phải thể hiện chút tình cảm chứ.
”
“Cậu còn dám.
.
.
”
“Đây không gọi là chọc, đây gọi là đòi hỏi.
“Tôi không cho cậu đòi hỏi.
”
“Không đòi hỏi. Không đòi hỏi nữa.
”
Có phải tình cảm thật lòng không? Anh biết. Cô biết.
Có phải tình cảm không? Cảm xúc biết. Tình cảm biết.
Forever