-Alo...
Giao Giao à.
.
là bác đây.
.
-Có chuyện gì k bác?
-Tiểu Từ có đến nhà cháu k?-ba nó hỏi giọng lo lắng
-K bác ạ.
.
có chuyện gì sao?
-bác và Tiểu Từ có chút bất hòa.
.
.
con bé bỏ đi đâu từ tối qua tới giờ.
.
cháu có biết nó ở đâu k?
Ngẫm ngĩ 1 hồi lâu.
.
cô bé đáp
-Cháu nghĩ bạn ấy sẽ đến nơi này.
.
-Ok.
.
bác qua chở cháu.
.
7 phút sau.
.
chiếc BMR lao vun vút tới nhà Giao Giao.
.
.
-Lên xe đi cháu.
-Ông giục
chiếc xe nhanh chóng chạy.
.
.
-Có chuyện gì hả bác? chắc là nghiêm trọng lắm bạn ấy mới bỏ đi
-chuyện là như vầy:!
!
@#$%^&**(-Ông từ từ thuật lại cho cô bé nghe
-Cháu tin Tiểu Từ.
.
bạn ấy k bao giờ cư xử như vậy.
.
.
-Bác cũng tin Mẫn Mẫn.
.
cô ấy k thể nói Tuệ Nhi như vậy cháu à.
?
-Vậy là bác chọn tin bà ta mà k tin con mình?
-Bác thật sự bất ngờ,
và thật vọng nữa khi nhìn thấy con bé hất nước mào người Mẫn Mẫn.
.
-Cháu biết Bạn ấy sẽ k làm như vậy nếu k có lí do chính đáng.
.
.
Cuộc tranh luận kết thúc khi chiếc xe phanh gấp.
.
.
-La Tiểu Từ.
.
đúng là c0n bé ở đây.
.
cảm ơn cháu Giao Giao à.
.
.
-Ông Hạ nhìn cô bé đầy vẻ biết ơn.
.
-Cháu nghĩ bác và bạn ấy cần nói chuyện.
!
-Ok.
.
~~
Thơ thẩn vặt những cọng cỏ dại trên mộ mẹ.
.
.
nước mắt nó cứ thể chảy ra.
.
-Tiểu Từ.
.
là ba
Hốt hoảng.
.
.
bất ngờ và có chút ấm áp.
.
ba nó vẫn đi tìm nó.
.
vẫn cần nó:
-Ba đến đây làm gì? ba vẫn còn nhớ mẹ sao?
-Con à.
.
ba biết tối qua là ba k đúng.
.
.
ba xin lổi con-Ông hạ giọng
có chút mãn nguyện.
.
.
Nó thôi khóc
-Ba đi tìm con sao?
-ba sao có thể bỏ mặc con đc.
.
.
-Ba tin những gì tối qua con nói chứ?
-Con à.
.
chuyện đã qua.
.
ba k muốn nhắc lại nữa.
.
.
ba chỉ muốn gđ mình hòa thuận và sống hạnh phúc thôi con
-Ba vẫn k hề tin con-Mỉm cười nhạt nhẽo.
.
nó đáp
-Ba tin con.
.
và ba cũng tin Dì.
.
.
Coi như ba xin con.
.
về nhà đi.
.
-Con sẽ về.
.
nhưng k phải vì ba.
.
mà vì mẹ.
.
đó là nhà của mẹ.
.
cũng chính là nhà của con.
.
-Con yêu à.
.
con có thể thử chấp nhận Dì đc k? ba k đòi hỏi con coi Dì ấy là mẹ.
.
chỉ cần con đối xử như người thân trong nhà là ba mãn nguyện rồi.
.
.
-Ba đã kết hôn với bà ấy?
-K con gái à.
.
Vẫn còn.
.
.
nó vẫn còn cơ hội để tách bà ta ra khỏi thế giới của nó.
.
1 người đàn bà độc ác.
.
.
!
!
~~~
-tiểu thư về rồi s?-Vú Tâm nhìn nó nước mắt rơm rớm
-Vù đừng khóc.
.
.
Tiểu Từ về rồi.
.
.
-Tôi cứ tưởng cô k về nữa-Vú Tâm tiếp khóc khóc
Bà là người chăm nó từ lúc nó còn bé.
.
tính ra cũng hơn 20 năm bà ở trong căn nhà này
tuy chỉ là người vù nuôi.
.
nhưng mọi người trong nhà.
.
.
nó và mẹ nó đều coi bà là người thân.
.
.
-Con mệt lắm.
.
con lên phòng nghen.
.
.
-Dạ.
.
cô lên phòng nghĩ.
.
Tui nấu miếng gì rồi mang lên cho cô ăn.
.
Nó gậm gật rồi bước lên phòng.
.
.
Nhìn chung quanh.
.
khung cảnh cứ như đang bị thay đổi
Đau lòng nhất là căn phòng may.
.
Nó lại nhớ mẹ.
.
mọi kĩ vât của mẹ đều trong đó
Nhìn thấy chiếc máy may.
.
.
cũng như thấy mẹ vậy
Giờ đấy với nó.
.
căn phòng đó.
.
chiếc máy may đó chính là mẹ.
.
.
Nằm bệt xuống giường.
.
cảm giác mệt mỏi đang xâm chiếm.
.
.
~~~
Vú Tâm nấu 1 ít cháo cá cho nó.
.
bà luôn là người tận tụy với nó nhất trong từng món ăn thức uống.
.
.
-Bà làm gì vậy?-Mẫn Quân từ trên lầu đi xuống khi ngửi mùi thơm của thức ăn
-Tôi nấu cháo cho cô chủ.
-Cô chủ nào?-Cô ta hỏi vẻ khjh khi
-Là Niệm Từ tiểu thư.
.
.
-bà ta nhấn rõ 2 chữ tiểu thư cho người đối diện nghe
-Nó.
.
nó về rồi à?
-Đây là nhà cô ấy.
.
tất nhiên cô ấy phải về rồi,
-Thế mà tôi tưởng nó k về nữa-Bật cười chế giễu.
cô ta đáp
Nhìn xuống bát cháo đang bốc khói ngun ngút.
.
.
cô ta tiếp
-Đây là của cô ta à?
-Ừ.
.
cô chủ mệt.
.
tôi mang lên đây.
.
làm ơn tránh ra
Vú Tâm đấy người cô ta ra và bước đi.
.
-Đứng lại.
.
tôi Cũng muốn dùng.
.
đưa nó đây.
Cô ta chỉ vào bát cháo
-Muốn ăn thì tự mà nấu.
.
tôi chỉ nấu cho 1 mình cô chủ ăn thôi
-Bà.
.
.
-Tránh ra.
-Bà vú đẩy cô ta ra và bước đi
Mẫn Quân tính vốn đố kị.
.
chạy đến giật chén cháo
2 bên giằng co qua lại.
.
chén cháo đổ ra tay cô ta.
.
-Nóng quá.
.
.
Bốp!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
!
cô ả ban cho vú Tâm 1 cái tát nóng tai.
.
.
.
.
-Cô làm cái gì vậy?? đây là của Tiểu thư.
.
cô là gì trong nhà này ma lấy quyền đòi hỏi,
lấy quyền đánh tôi?-Vú Tâm tức tối
-Vì nó là con của tôi.
.
-Bà Mẫn từ trên cầu thang ung dung đi xuống
-Và tôi.
.
là phu nhân trong nhà này.
.
.
-Bà ta tiếp
-Căn nhà chỉ có 1 ng phu nhân.
.
người đó là Mẹ của Tiểu Từ tiểu thư.
-Vú Tâm đối kháng
-k sớm thi muộn.
.
tôi cũng sẽ chính thức trở thành phu nhân.
.
và người đầu tiên tôi đuổi.
.
.
sẽ là bà.
.
!
Bực mình.
.
Vú Tâm bỏ lên.
.
nghe thoang thoáng tiếng của Mân Quân
-Đồ bà già!
!
!
Đúng là vật đổi sao dời.
.
.
1 đám vịt mà cứ muốn bay lên cao làm phụng hoàng.
.
Vú Tâm thầm nghĩ
-Tiểu Thư.
.
.
tôi xin lỗi
-Vú sao thế? sao tự nhiên xin lổi.
.
mà mặt vú sao thế này.
.
.
?-Nó hốt hoảng sờ vào bờ mà đang hằng đỏ của bà
-Tôi nấu cháo cho tiểu thư.
.
ai ngờ 2 mẹ con mụ phù thủy cướp.
.
rồi còn đánh tôi nữa.
.
.
tôi là phận hầu không sao.
.
chứ chén cháo mà tôi bỏ công nấu họ cũng cướ.
.
đúng là mụ ác nhân
-Bà ta đánh Vú sao??-Nó bực
Vú k nói gì.
.
.
nó thật sự rất tức.
.
mẹ nó còn chưa đối xử với Vú như vậy.
.
.
2 mẹ con đó có tư cách gì?
-K phải.
.
là con gái lớn của ba ta
-Mẫn Quân? cô ta lấy quyền gì trong căn nhà này?
k còn chịu nổi
Nó xông qua phòng Mẫn Quân.
.
Cô ả đang ngồi ướm những bộ quần áo hàng hiệu vừa sắm.
.
.
chỉ thế thôi đủ thấy tư cách cô ta như thế nào r
-Ai cho phép cô đánh Vú Tâm của tôi-Nó trợn mắt
-Tôi thích.
.
-Cô ta cười nhạo
Bộp!
!
!
!
Bộp!
!
!
Bộp!
!
!
!
Nó tát liền 3 bạt tai vào má.
.
.
Giọng đanh thép
-Cô k có tư cách dạy người trong căn nhà này.
dù là người ở!
Bất ngờ.
nhưng k thể làm gì nó.
.
cô ả trợn mắt
-Mẹ tao là phu nhân trong căn nhà này.
.
và tao cũng là tiểu thư.
.
k thua kém mày
-nhà này chỉ có mẹ tôi là phu nhân.
.
k ai có tư cách làm cả.
.
và cô.
.
chỉ là 1 người thấ hèn.
.
k đc phép đụng vào người của tôi
Nó lườm.
.
.
ánh mắt sắc lạnh như muốn đâm chết người
Có chút sợ hãi.
.
Mẫn Quân k còn giám lớn giọng nữa
đứng quắc mắt về phía nó.
.
cô ả bảo:
-rồi mày sẽ biết.
.
.
.
Nó bỏ mặc cơn tức tối của cô ta.
.
bỏ ra khỏi phòng
Rõ tức!
!
!
~~~
-Mẹ à.
.
nó đánh con.
.
-Mẫn Quân ức chế.
.
nói to
-Con làm gì mà để nó đánh?
-Chuyện của bà Vú.
.
nó biết nên nó đánh con!
-Hừm.
.
.
đừng vội.
.
rồi mình sẽ từ từ trả thù nó
-Giờ mình làm sao mẹ?
-Mình phải chia rẽ ba nó và nó.
.
để ông ta k còn tin tưởng nó nữa.
.
rồi cô lập nó.
.
chỉ có thế.
.
nó mới bỏ đi.
.
và chúng ta sẽ là chủ nhân ngôi nhà này
Mỉm cười đắc chí.
.
2 mẹ con bỏ ra ngoài.
.
. k ai biết là đi đâu