-Hắn ôm chặt nó...
.
bịt nhẹ miệng nó để k xảy ra tiếng động Nguy hiểm đang đến gần!
-k đc đại ca ơi.
.
trong đó thối quá.
.
chắc tụi nó k trốn trong đó đâu
Người cầm đầu bước lại gần ngôi nhà đó.
.
mùi hôi từ trong bốc ra khiến hắn khó chịu
-Hừ.
.
.
ra chỗ # tìm cho tao! nhất định con nhỏ đó phải chết! Bọn chúng giải tán đi.
.
lúc đó mặt nó cũng k còn 1 giọt máu Ai? ai lại ác độc.
.
ai lại nhẫn tâm như thế chứ?
-Cậu làm gì mà họ phải truy sát cậu thế?
-Tui.
.
.
tui k biết Nó nước mắt rưng rước.
.
.
những giọt nước mắt hoảng sợ Nhìn cánh tay rướm máu cũng hắn.
.
nó lo lắng
-Tay cậu làm sao thế?
-k sao.
.
chỉ là chuyện nhỏ Ngước nhìn 1 vật nhỏ rơi dưới đất.
.
nó vội vàng thụp xuống Ngỡ ngàng.
.
và ngạc nhiên.
.
.
mừng rỡ.
.
nó lắp bắp
-Cái này.
.
.
.
cái này.
.
.
ở.
.
ở đâu cậu có?
-Trả cho tôi!
Nó rất quan trọng với tôi
-Ở đâu cậu có? Lưỡng lự 1 hồi lâu.
.
hắn đáp
-Là kỉ niệm lúc nhỏ.
.
.
chủ nhân của móc khóa đó chính là người con gái tôi yêu! Nước mắt lăn tròn.
.
nó xúc động
-Có thật.
.
có thật cậu yêu người con gái này k?
-Đúng vậy! xin lổi cậu
-supper man.
.
thật là cậu rồi!
!
! 1 vệt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má
-Cậu nói gì? Móc chiếc móc khóa còn lại trong túi.
. 2 cái.
.
giống hệt nhau! chúng là 1 đôi
-Cậu.
.
.
làm sao.
.
làm sao cậu có nó? Cười nhẹ nhàng.
.
nó đáp
-Cậu đã hứa sẽ trở về.
.
1 khi tôi cần cậu.
.
và giờ.
.
tôi cần cậu! Ôm nó vào lòng.
.
hắn xiết chặt.
.
.
-Tôi sẽ k buông cậu ra.
.
.
sẽ k buông cậu ra nữa Nước mắt thấm đẫm bờ áo hắn.
.
nó cười
-Cậu.
.
đã trở về thật rồi! Đường về trải đầy sương mang theo tâm trạng háo hức của 2 người niêm thiếu Bước đi bên cạnh hắn.
.
kí ức tươi đẹp năm xưa lại trở về
-k ngờ cậu lại là cô bé đó
-Ừ.
.
k ngờ cậu chính là người giúp tui năm đó
-Mà nghĩ trùng hợp thật nhá
-mà hơm rồi cậu nói k thèm thích tui mà.
.
-Nó chu môi
-thì tui chỉ thích cô bé năm xưa thôi
-Hứ.
.
.
-Nhưng mà cậu là cô bé năm xưa.
.
theo tính chất bắc cấu là tui thích cậu Nó lắc đầu chịu thua.
. Cười rạng ngời.
.
1 nụ cười hạnh phúc
~~~~
-Sao? cậu là supper man năm xưa của Tiểu Từ à?-Giao Giao trố mắt ngạc nhiên
-Chính tui cũng k ngờ-Hắn nói
-È.
.
È.
.
.
xem ra 2 người cóa duyên lắm nhé!
-Quá khen
-Xem kìa.
.
.
xem kìa.
.
.
con bạn tui đang cười tới hạnh phúc luôn.
.
ghanh tị nhé Giao Giao cười chọc quê nó
~~
-Alo.
.
Tao nè.
Hoàng hả
-.
.
.
.
-Có chuyện gì?
-.
.
.
-k đc.
.
giờ tao đang có công chuyện gấp.
.
.
. Tút.
.
Tút.
.
Tút.
. Hắn căn thẳng
-Có chuyện gì vậy?-Nó hỏi
-Thằng Minh Hoàng có chuyện gì k biết
-Sao? cậu ấy thế nào?-Giao Giao lo lắng
-k biết.
.
hay cuậ đến xem nó đi.
.
.
tui bận đưa Tiểu Từ vào viện kiểm tra sức khỏe! Cả 3 khẽ gật đầu.
!
~~~
-Nè.
.
Minh Hoàng.
.
.
cậu làm sao thế?
-Ba.
.
mẹ tui đòi ly dị.
.
ổng bả k cần đứa con này nữa!
!
!
!
-Từ từ rồi cũng có cách giải quyết mà
-k.
.
k đâu.
.
. Cậu ta loạng choạng bước ra đường.
.
.
. Ting!
!
!
Ting!
!
! Ting!
!
!
!
!
!
! Tiếng còi xe hơi vanmg dội cũng là lúc Giao Giao chạy ra.
. Cô bé xô hắn ngã và bản thân lãnh nhận cú va chạm đó
-Giao Giao.
.
cậu ks chứ?
-Không .
.
tớ k sao phù.
.
.
cũng may là tài xế phanh kịp thời.
.
chì xay xát nhẹ.
.
.
-sao cậu khờ thế
-Cậu hiểu mà Cô bé buồn nói!
-Nếu cậu buồn.
.
chúng ta đến quán bar đi.
.
nơi đó giúp đc cậu. Hoàng khẽ gật.