Nương Nương! Thiên Tai Đã Đến, Mau Dẫn Kẻ Điên Đi Cốt Truyện

Nương Nương! Thiên Tai Đã Đến, Mau Dẫn Kẻ Điên Đi Cốt Truyện

Cập nhật: 13/10/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 158
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Truyện Khác
Dị Năng
Hài Hước
Cung Đấu
Nữ Cường
Mạt Thế
Xuyên Sách
     
     

Ban đầu nàng còn có chút do dự, nhưng cơ hội đã đến thì đương nhiên là nàng không thể bỏ qua.

Có câu nói thế nào nhỉ?

Đi con đường của kẻ điên, khiến kẻ điên không còn đường để đi nữa!

Không biết có phải lời nàng nói quá kinh hãi hay không mà Lệnh Thái Huyền buông cổ nàng ra, đưa tay áp lên ngực mình. Ở đó dường như tràn đầy sinh khí, giống như có hơi thở của nữ nhân trước mặt, khiến hắn cảm thấy trong lòng sảng khoái.

Hắn nhíu chặt mày, phủi tay đứng dậy: “Nàng là yêu tinh núi rừng nào?”

Tang Hòa khẽ cười, đứng lên, phủi nhẹ tà váy thêu kim phượng, mặt dày nói: “Thần thiếp đã cùng vương thượng làm phu thê hơn hai năm, còn sinh hạ hoàng thái tử, sao có thể là yêu tinh được?”

Trong lòng nàng thầm nghĩ: Hừ, nếu ta là yêu tinh thì ngươi chính là yêu ma quỷ quái!

Hạt giống Bồ Đề đã được gieo, Lệnh Thái Huyền không thể giết nàng, ngược lại, có hạt giống Bồ Đề ảnh hưởng, hắn sẽ dần nảy sinh lòng thương xót.

Tên điên này vừa chiếm đoạt cơ thể của Lệnh Thái Huyền, hồn phách chưa ổn định, sức mạnh còn chưa vững. Ban đầu nàng còn có thể khống chế hắn đi theo đúng kịch bản, nhưng không quá một tháng nữa thì sức mạnh của hắn sẽ nhanh chóng tăng lên, đến lúc đó muốn kiểm soát hắn sẽ không dễ dàng nữa.

Để tránh việc một tháng nữa Lệnh Thái Huyền nổi điên giết người, nàng đành phải nhịn đau hy sinh trái tim Bồ Đề của mình.

Trong mắt Lệnh Thái Huyền, sát ý càng lúc càng bộc lộ rõ ràng.

Những ngón tay thon dài của hắn co lại, quanh thân dường như xuất hiện những sợi khói đen dày đặc.

Tang Hòa nhíu mày, lại đưa tay ấn xuống cổ hắn, đôi môi đỏ thắm không cho phép kháng cự áp lên môi hắn. Trái tim Bồ Đề phát ra ánh sáng xanh rực rỡ, ngay lập tức áp chế được khói đen quanh thân Lệnh Thái Huyền.

“Không biết xấu hổ.

” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ cổ họng hắn.

Lệnh Thái Huyền ghét bỏ đưa tay ra, dùng ngón tay cái lau vết nước còn vương trên môi.

Tang Hòa bình thản nhìn, chẳng thèm để tâm đến sự ghét bỏ và sát ý trong mắt hắn, rồi tiện tay vuốt nhẹ mái tóc dài của mình.

Giờ thì làm gì tiếp nhỉ?

Nàng liếc nhìn chiếc giường rồng, cổ tay lật lại, trong tay đã xuất hiện một con búp bê nhỏ.

Nàng là nhân viên ưu tú của cục quản lý thời không, trong tay không thiếu bảo bối, con búp bê này gọi là “khí cụ tạm trú linh hồn”, có thể tạm thời chuyển linh hồn của nàng đi trong lúc thực hiện các cảnh thân mật, để cơ thể dựa vào bản năng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Dù nhiệm vụ của nàng là diễn theo kịch bản, nhưng những cảnh thân mật thì vẫn là thôi đi, nàng không có phúc hưởng thụ.

Dù sao, chọc tức tên điên này cũng khá thú vị.

Nghĩ vậy, Tang Hòa liền tháo cây trâm phượng trên đầu xuống, mái tóc đen tuyền tuôn dài xuống vai.

Đôi tay ngọc ngà khẽ kéo áo trên vai xuống, lộ ra bờ vai mềm mại, dáng người uyển chuyển. Đôi mắt phượng mang theo vẻ quyến rũ, ngay cả giọng nói vốn lạnh lùng cũng pha thêm chút tình ý nửa yêu nửa giận.