Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Cập nhật: 26/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,218
Đánh giá:                      
Huyền Huyễn
Xuyên Không
     
     

“Thực ra ta luôn có một nghi vấn, Phủ Thành Chủ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, có thể thu mua tửu lâu một cách trắng trợn như vậy.

Cho dù bọn họ ép giá nhưng đây vẫn là một số tiền không nhỏ.

” Tần Phong hướng Thạch Tử Minh.

Người sau buông xuống ly rượu, nhàn nhạt nói: “Bọn họ tất nhiên không có nhiều tiền như vậy, nhưng người phía sau họ có.

Tần Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, một Thành Chủ của Tấn Dương Thành nhỏ bé làm sao có thể biết chuyện đào đường Hoa Dung, sau đó thu mua trước tửu lâu chứ? Đây chắc chắn là trong Tần Thiên Thành có người tiết lộ tin tức này cho bọn họ.

Nếu là như vậy, người đứng sau tài trợ cho Phủ Thành Chủ thu mua tửu lâu, cũng theo suy luận và những chuyện trước đó, người đứng sau Phủ Thành Chủ rất có khả năng chính là Binh Bộ Đường gia!

Nhưng...

. ở đây lại phát sinh một vấn đề mới, mặc dù Đường Hoa Dung mở đến ngoài Tấn Dương Thành, có thể đem lại cho Tấn Dương Thành bước nhảy vọt, nhưng đường đường là Đường gia của Binh Bộ sẽ vì chút lợi nhuận này mà bỏ ra nhiều công sức như vậy sao?

Phải biết rằng, việc đào Đường Hoa Dung ở phía Nam, chắc chắn thành trấn đi qua tuyệt đối không chỉ dừng lại bên ngoài Tấn Dương Thành. Nếu đổi lại là ta sẽ chỉ để ý lên những những thành lớn kia, chứ sẽ không cố chấp nhìn đến thành nhỏ này.

.

. Tần Phong rơi vào trầm tư.

"Phủ Thành Chủ bên đó đang gây áp lực lên những tửu lâu còn lại trong thành, việc thu mua của ngươi cũng nên nhanh chóng tranh thủ đi.

" Thạch Tử Minh, đặt ly rượu xuống, gõ gõ trên mặt bàn, âm thanh thanh thúy cắt ngang suy nghĩ của Tần Phong.

Hắn lập tức trả lời: "Chuyện này ta vẫn luôn đang sắp xếp Bành chưởng quỹ đi thương lượng, chỉ là vẫn còn thiếu một cơ hội thích hợp.

"

Thạch Tử Minh gật gật đầu: "Có thể dưới sự uy hiếp của Phủ Thành Chủ, trước sau kiên trì không bán tửu lâu, đều là những khúc xương khó nhai, muốn thu mua bọn họ, ngân lượng bỏ ra chắc chắn không phải là một số tiền nhỏ, ta biết chỗ khó của ngươi.

Nhưng ta nhận được một tin, Minh Hoàng ra một chỉ lệnh, lệnh cho Công Bộ gấp rút đào Đường Hoa Dung, thậm chí còn điều động cả người Thần Công Phường ở Đế Đô. Cho nên thời gian dự định đến Tấn Dương Thành e là sớm hơn rất nhiều.

.

"

Có chuyện này sao? Tần Phong trợn to hai mắt.

Công Bộ ngược lại còn tốt, dù sao bọn họ ăn lương của Hoàng Đế, làm biếng là chuyên môn sở trường của bọn họ, cho dù cho họ thêm gấp đôi người, bọn họ cũng sẽ không thể đúng thời gian hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng Thần Công Phường thì khác, dựa theo ký ức của nguyên chủ, những người này đầu óc đều có vấn đề, vì nhiệm vụ mà liều mạng, không tiếc bản thân.

Lúc đầu, khi Tần gia vẫn còn ở Tần Thiên Thành từng nhờ người của Thần Công Phường xây trạch viện, kết quả đội ngũ mấy người phối hợp với nhau không ăn không uống không ngủ, khối lượng công việc vốn ban đầu dự kiến mười ngày mới có thể hoàn thành, bọn họ chỉ mất một nửa thời gian.

.

.

Đây là chuyện con người có thể làm ra sao?

Sắc mặt Tần Phong trở nên khó coi, lập tức phân phó tiểu nhị gọi Bành Khánh đến.

"Chuyện thu mua mấy tửu lâu nhỏ kia, tiến độ thế nào rồi?" Tần Phong quay đầu hỏi.

"Cái này.

.

.

" Bành Khánh nhìn về Thạch Tử Minh, đó dự muốn nói lại thôi.

"Tư Chính đại nhân là người mình, ngươi cứ trực tiếp nói là được.

" Tần Phong không có trốn tránh kiêng kị.

Bành chưởng quỹ nghe vậy cũng không còn đắn đo nữa, liền nói hết đầu đuôi ngọn ngành cảnh ngộ gặp phải mấy ngày nay.

Tần Phong sau khi nghe xong cúi đầu trầm mặc.

Ông chủ của những tửu lâu còn lại quả thật đều là khúc xương cứng, thà rằng hàng tháng chịu tổn thất cũng không nguyện ý bán đi tửu lâu của mình, thái độ kiên trì như vậy ngược lại có chút giống lão cha.

Có điều, Tần phong cũng có được một tình báo không tồi, đó chính là Phủ Thành Chủ không chỉ cắt nguồn cung ứng rượu của Vọng Nguyệt Cư, mà cũng cắt luôn của những tửu lâu kia.

Vốn dĩ Tần Phong còn đang lo không có biện pháp phá vỡ cục diện, không ngờ Phủ Thành Chủ còn dâng lên một phần đại lễ như vậy.

Phải biết rằng, phàm là chuyện gì cũng nên lưu lại một đường, đừng ép người khác vào con đường chết, thỏ gấp rồi cũng sẽ cắn người, càng huống chi là con người.

Tần Phong giương khéo miệng: "Bành chưởng quỹ, ngày mai ngươi hãy mời ông chủ của những tửu lâu này đến Vọng Nguyệt Cư, ta có chuyện muốn thương nghị với họ.

"

"Toàn bộ đều mời đến sao?" Bành Khánh có chút ngạc nhiên.

"Không sai, toàn bộ đều mời đến, ta muốn một lưới bắt gọn.

" Tần Phong nói một cách hùng hồn.

Bành Khánh không biết vì sao, nhưng vẫn đáp ứng, đại thiếu gia là người đại tài, hắn chỉ là một hạ nhân, chỉ cần làm theo chỉ thị là được.

Thạch Tử Minh thần sắc cổ quái nhìn Tần Phong: "Trong tay ngươi có nhiều tiền mua lại tửu lâu của bọn họ như vậy sao?"

"Ta không có tiền.

" Tần Phong xua xua tay.

"Vậy ngươi tập hợp bọn họ đến làm gì?"

"Ai nói thu mua tửu lâu của người khác nhất định phải tốn tiền chứ? Ty Chính đại nhân, người có tin hay không ngày mai khi bọn họ đến đây không những đem tửu lâu cho ta mà còn cho thêm tiền.

"

".

.

.

.

.

" Thạch Tử Minh nhìn chăm chú một lúc, đem một đĩa lạc đẩy lên phía trước: "Tiểu tử, cũng ăn chút lạc đi, đừng chỉ uống mỗi rượu không, ngươi xem ngươi say thành cái dạng gì rồi.

"

Lời vừa dứt, Thạch Tử Minh đột nhiên nhíu chặt lông mày. Cái bóng nhỏ lúc trước hắn phái đi theo dõi hai người võ phu kia vậy mà lại bị mất liên hệ.

Đối phương, là một cao thủ!

"Ty Chính đại nhân, ăn thức ăn, ăn thức ăn, thịt ba chỉ này chấm tỏi băm mới ngon.

" Tần Phong giả vờ không nghe thấy.

"Rượu này.

.

.

"

"Haizz, tiểu nhị, không nhìn thấy thịt ở đây sắp ăn hết rồi sao, còn không mau mang lên mấy đĩa nữa!

"

".

.

.

.

.

.

"

Cùng lúc đó, hậu trạch Phủ Thành Chủ Tấn Dương Thành.

Thiên khôi vung vung tay, cái bóng nhỏ vừa bị nghiền nát biến thành những đốm đen nhỏ rơi trên mặt đất, sau đó hòa lại trong bóng tối.

"Bách Quỷ cấp năm, ó thể đem thuật Quỷ Ảnh vận dụng đến trình độ lô hỏa thuần thanh* như vậy, xem ra vị Ty Chính đại nhân này của chúng ta không phải là một người vô dụng.

" Thiên Khôi cười lạnh một tiếng, mặc dù nói như vậy, nhưng nghe ngữ khí của hắn hiển nhiên là không lưu tâm, chỉ là biểu hiện ra chút hứng thú.

(*lò luyện đan có màu xanh thuần khiết, Ngày xưa luyện đan dược, màu của ngọn lửa sẽ quyết định độ cao của đan dược, màu xanh được coi là trình độ cao nhất, luyện đan ra màu xanh là trình độ cao thâm)

Diệp Lạc Đình ở một bên nhìn thấy một màn này, sợ đến mặt trắng bệch: "Đại.

.

. đại nhân, ta cái gì cũng không biết, đây chắc chắn là chuyện tốt do gia hỏa Thạch Tử Minh kia làm ra!

"

Thấy mặt quỷ đại nhân ko trả lời, Diệp Lạc Đình lập tức hướng phụ thân phía xa cầu trợ.

Nhưng người phụ thân bình thường hết thảy yêu thương cưng chiều hắn, thời khắc này vậy mà lại thờ ơ, không chút động lòng, trầm mặc không nói, thậm chí quay đầu lạnh lùng nhìn hắn chăm chú.

Diệp Lạc Đình lập tức run lên.

"Được rồi, ta biết chuyện này không liên quan đến ngươi, ra ngoài trước đi, ta có chút chuyện muốn thương lượng với phụ thân của ngươi.

" Thiên Khôi lạnh giọng nói.

Diệp Lạc Đình nghe vậy như được ân xá, rời khỏi hậu trạch giống như chạy trốn.

Lúc này, sau lưng Thiên Khôi, trên mặt đất, trong trận đồ màu tròn có khắc hoa văn kỳ lạ, một tượng phật quỷ dị ba đầu sáu tay vậy mà lại phát ra tiếng người.

"Tại sao không biến hắn thành thi quỷ, đây không hợp với tính cách của ngươi.

"

Thiên Khôi đáp: "Lẽ nào ngươi không cảm thấy, một phế vật không có não kiêu ngạo chuyên quyền, là quân cờ tốt nhất để đánh lừa người khác?"

"Nói cũng có lý.

"

"Khi nào thì ngươi đến Tấn Dương Thành?" Thiên Khôi hỏi.

"E là phải mấy ngày nữa, ngươi nên biết, bọn ta đang chuẩn bị lấy một nơi khác.

"

"Có mấy phần chắc chắn?"

"Khó nói, mấy vị thần tướng đại nhân ở khu vực phía Nam đều không dễ chọc, lại thêm Ty Mệnh kia nữa.

.

. Với ta, có thể toàn thân mà lui đã là không tồi rồi.

" Tượng phật ma đùa cợt nói.

"Chiến lực của Đại Càn có hạn, thần tướng cùng với Ty Mệnh thế nào lại ở cùng một nơi.

Càng huống hồ với thuật bói toán của ngươi, nếu như biết sẽ gặp Ty Mệnh sao có thể ra tay chứ.

" Thiên Khôi lật tẩy ngay tại trận.

"Ngươi như vậy thật chẳng thú vị.

" Tượng phật ma bất mãn nói.

Thiên Khôi không để tâm đến, trầm giọng nói: "Còn một chuyện cần nói với ngươi, trong Tấn Dương Thành có Thính Vũ Hiên.

"

Tượng phật ma nhất thời rơi vào trầm mặc, rất lâu sau mới mở miệng: "Khó trách ngươi chắc chắn vật năm đó ở đây như vậy.

.

. E là trước khi đi ta phải chuẩn bị thêm một chút, ngươi cứ đợi ở đây, đợi tin tức của bọn ta.

"

Hậu trạch lại lần nữa rơi vào yên lặng, Thiên Khôi liếc nhìn Diệp Hằng ở bên cạnh, toàn thân liền biến thành khối thịt nhu động, sau đó từ trong miệng không ngừng thâm nhập vào trong thân thể của người sau.

Rất lâu sau, "Diệp Hằng" mới vặn vặn cổ phát ra tiếng răng rắc, tự lẩm bẩm: "Cỗ thân thể này vẫn thật yếu đuối, bỏ đi, cứ miễn cưỡng dùng trước vậy.

.

.

"