Liên quan tới thể diện của nhi tử nên Điền thị không tiện nhiều lời, nhất là Tiêu nương vẫn nghĩ đến chuyện con cái, bà ta đành phẫn nộ nói: “Vậy thì con may thêm mấy bộ y phục đi.
”
Mạnh Tiêu ôm cuộn vải về phòng, thấy Đông Sinh đứng ở cửa nhĩ phòng thèm thuồng nhìn cuộn vải trong tay nàng. Thấy tầm mắt của Mạnh Tiêu, nàng ta cười lấy lòng: “Nương tử.
”
Mạnh Tiêu bình tĩnh nói với nàng ta: “Khi nào ngươi sinh hài tử, tự nhiên sẽ có phần cho ngươi.
”
Nói xong, nàng đẩy cửa đi vào.
Tạ Du đi theo đằng sau nghe vậy thì nụ cười trên môi vụt tắt. Vào phòng, nàng ấy lấy ra một cây trâm muốn đưa cho Mạnh Tiêu: “Tẩu tử cũng không có món trang sức nào quý giá, hơn nữa còn thường xuyên ra ngoài. Muội không cần xuất môn, đeo thứ này cũng không có tác dụng gì.
”
Mạnh Tiêu không nhận: “Không có tác dụng gì thì cất đi, sau này xem như của hồi môn. Huynh trưởng của muội một lòng lo chuyện công vụ, mẫu thân lại ốm yếu không thể quan tâm muội, muội phải tự lo cho bản thân. Sau này dù gả cho ai thì trên người cũng phải có tiền bàng thân.
”
Nghe vậy, Tạ Du rầu rĩ ngồi trước bàn: “Trước kia muội cảm thấy ca ca tẩu tử là lương duyên trời ban, nhưng bây giờ thấy ca ca đối xử với tẩu tử như vậy, muội không muốn gả chồng nữa.
”
Mạnh Tiêu đang sửa soạn vải thì khựng lại, do dự nói: “Nam tử trên thế gian này hầu như đều như vậy, rồi sẽ có một người phù hợp với muội.
”
Tạ Du ngẩng đầu nhìn Mạnh Tiêu: “Tẩu tử, tẩu không buồn à?”
“Buồn cái gì?”
“Ca ca… Sẽ sinh con với người khác.
”
Mạnh Tiêu nở nụ cười: “Việc gì phải buồn? Hậu viện nhà ai ở Kinh Đô thành này mà không có mấy tiểu thiếp? Ngay cả nam tử nhà nghèo cũng rất nhiều người hái hoa ngắt cỏ bên ngoài. Thế đạo vốn dĩ là như vậy, nếu cứ so đo chuyện này mãi thì chẳng phải nữ tử không cần sống nữa sao?”
Tạ Du nghe xong thì im lặng.
Nàng ấy sinh ra và lớn lên ở Hoàng Trúc thôn, nhà nào cũng một chồng một vợ, vì vậy từ nhỏ nàng ấy đã có quan niệm nam nhân chỉ nên cưới một thê tử. Tuy rằng nàng ấy cũng từng nghe nói có mấy nhà giàu trong huyện nạp thiếp, nhưng chuyện đó cách nàng ấy quá xa xôi, nàng ấy chỉ coi như tin đồn nghe cho vui.
Nhưng sau khi đến Kinh Đô thành này, nàng ấy chưa kịp thích nghi với cuộc sống phồn hoa ở đây thì phát hiện ca ca thay lòng đổi dạ, tẩu tử còn nạp thiếp cho ca ca, người trong nhà không còn đoàn kết như lúc trước nữa, ai cũng có tâm tư riêng.
Trong lòng nàng ấy rất buồn, nàng ấy rất muốn trở lại trước kia, cho dù nghèo khổ một chút, nhưng thật sự rất hạnh phúc.
Thấy vẻ mặt buồn bã của Tạ Du, Mạnh Tiêu ngẫm nghĩ rồi đi đến bên cạnh nàng ấy, nói: “Bất kể sau này ca ca của muội có bao nhiêu nữ nhân thì ta đều là chính thê của hắn, là mẫu thân của các con. Bây giờ muội lớn rồi, sớm muộn gì cũng sẽ thành hôn, nơi này cũng không phải là Hoàng Trúc thôn, có một số chuyện muội nên suy nghĩ kỹ càng. Bất kể là bây giờ hay sau này có hài tử, thực ra muội chỉ có một mình thôi, gặp phải chuyện gì muội cũng không có người để dựa dẫm, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!