Chương 1 - Nhịn Nhục
Chương 2 - Chèn Ép
Chương 3 - Quyết Định
Chương 4 - Thử Thách Bắt Đầu
Chương 5 - Cái Bẫy
Chương 6 - Ai Cũng Chế Giễu
Chương 7 - Có Tức Mà Không Nói Thành Lời
Chương 8 - Cướp Công
Chương 9 - Từ Chối Hợp Tác
Chương 10 - Nhờ Vả Hay Ra Lệnh?
Chương 11 - Họp Lớp
Chương 12 - Chế Giễu
Chương 13 - Gặp Lại Người Cũ
Chương 14 - Đều Là Kẻ Xuất Sắc
Chương 15 - Chính Là Bạn Gái!
Chương 16 - Dừng Thôi
Chương 17 - Tôi Không Muốn Cô Ấy Khóc
Chương 18 - Đừng Nghĩ Ai Cũng Tầm Thường
Chương 19 - Diễn Kịch
Chương 20 - Mua Chuộc
Chương 21 - Bị Dọa Sợ
Chương 22 - Say Quá Nói Thật
Chương 23 - Không Đủ Tư Cách
Chương 24 - Hạ Bân Úy Làm Liều
Chương 25 - Hạ Lâm Hà Trả Giá
Chương 26 - Mất Mặt
Chương 27 - Bôi Xấu
Chương 28 - Hẹn Hò?
Chương 29 - Chó Cắn Chó
Chương 30 - Chuyện Có Lỗi
Chương 31 - Bắt Buộc
Chương 32 - Tính Toán
Chương 33 - Làm Mẹ Vợ
Chương 34 - Trả Lời Đi!
Chương 35 - Chuẩn Bị Chưa?
Chương 36 - Ra Vẻ
Chương 37 - Cứu Viện
Chương 38 - Chỉ Mới Bắt Đầu
Chương 39 - Lợi Ích Che Mắt
Chương 40 - Chỉ Mới Bắt Đầu Thôi
Chương 41 - Xứng Sao?
Chương 42 - Đồ Ngốc Chính Là Anh!
Chương 43 - Cái Tát Của Hạ Niệm Chân
Chương 44 - Mang Thai?
Chương 45 - Đã Quyết Định
Chương 46 - Sắp Tới Buổi Đấu Thầu
Chương 47 - Ăn Mừng
Chương 48 - Một Cái Tát Dành Riêng Cho Cô
Chương 49 - Mua Đường
Chương 50 - Tiếp Đón Theo Đoàn
Chương 51 - Đồ Phế Thải
Chương 52 - Cái Tát Của Hạ Niệm Chân.
Chương 53 - Mang Thai?
Chương 54 - Đã Có Kết Quả
Chương 55 - Sắp Có Chuyện Gì Đó
Chương 56 - Đốt Pháo Hoa Ăn Mừng
Chương 57 - Cho Cô
Chương 58 - Mua Đường
Chương 59 - Chỉ Có Theo Đoàn
Chương 60 - Bãi Phân
Chương 61 - Tiêu Diệt Ông Chỉ Cần Vài Phút
Chương 62 - Muốn Quỳ Xuống
Chương 63 - Phần Chính Bắt Đầu
Chương 64 - Không Xứng!
Chương 65 - Vương Đông Quân Là Đồ Ngốc
Chương 66 - Cái Tát Của Hạ Niệm Chân
Chương 67 - Có Thể Là Mang Thai?
Chương 68 - Kết Quả Đã Có
Chương 69 - Hủy Hợp Đồng
Chương 70 - Những Trò Ma Mãnh Của Hạ Huy
Chương 71 - Từ Chức Tập Thể
Chương 72 - Xin Anh Đừng Khoe Khoang Nữa
Chương 73 - Có Điều Gì Đó Đã Xảy Ra
Chương 74 - Triệu Ninh Mời Cơm.
Chương 75 - Nếu Còn Không Cút, Tôi Sẽ Gọi Người Tới.
Chương 76 - Đây Là Thẻ Ăn Cắp
Chương 77 - Đánh Triệu Ninh Tơi Bời
Chương 78 - Mâu Thuẫn Vợ Chồng
Chương 79 - Nhìn Lén Phụ Nữ Góa Chồng Tắm
Chương 80 - Tôi Muốn Uống Rượu Với Cô Ta
Chương 81 - Tôi Có Rất Nhiều Mối Quan Hệ.
Chương 82 - Cuộc Họp Đấu Thầu Thứ Hai Bắt Đầu
Chương 83 - Khi Nào Thì Đưa Hai Mươi Mốt Tỷ?
Chương 84 - Đến Châu Phi Để Đào Quặng Rồi.
Chương 85 - Vui Lòng Ký Tên Vào Đây.
Chương 86 - Giúp Các Người Một Tay.
Chương 87 - Bà Cụ Lên Cơn Đau Tim Rồi
Chương 88 - Lượn Đi Cho Đẹp Trời
Chương 89 - Anh Đề Nghị Ly Hôn Với Chị Niệm Chân Đi
Chương 90 - Cô Có Mang Họ Từ Không?
Chương 91 - Anh Hùng, Buổi Tối Tốt Lành Nhá
Chương 92 - Tình Yêu Của Người Kéo Thuyền
Chương 93 - Hạ Niệm Chân Sau Khi Uống Rượu
Chương 94 - Chuyện Gì Xảy Ra Với “Người Kéo Thuyền” Hà?
Chương 95 - Chương 94
Chương 96 - Có Phản Đối Không?
Chương 97 - Hình Như Tôi Đang Mơ
Chương 98 - Lột Đồ Đi Người Anh Em
Chương 99 - Không Thể Có Ma
Chương 100 - Mày Lại Khoét. Tao Tới Ăn
Chương 101 - Lên Bản Tin
Chương 102 - Cậu Em Vợ Muốn Làm Chủ Tịch?
Chương 103 - Nguyện Vọng Của Hạ Niệm Chân
Chương 104 - Tôi Mua Một Căn Biệt Thự Khi Nào?
Chương 105 - Trời Sẽ Không Phụ Người Biết Khiêm Tốn
Chương 106 - Tôi Xem Chỉ Tay Cho Cô
Chương 107 - Chủ Sở Hữu Căn Biệt Thự Số Một
Chương 108 - Tôi Bắt Trộm
Chương 109 - Không Ai Cứu Được Đâu
Chương 110 - Đừng Làm Bẩn Bãi Cỏ
Chương 111 - Tôi Kiếm Ba Tỷ
Chương 112 - Khai Trương Công Ty Bảo Vệ
Chương 113 - Người Mà Hạ Khải Sợ Hãi
Chương 114 - Nhận Nhầm Người?
Chương 115 - Đuổi Anh Ta Ra Khỏi Khách Sạn
Chương 116 - Cô Chính Là Vợ Nhỏ Của Vương Đông Quân
Chương 117 - Làm Phiền Cô Hạ Điệp Ra Tay
Chương 118 - Bốp
Chương 119 - Anh Hạ Khải, Anh Giẫm Trúng Bãi Phân Chó Rồi
Chương 120 - Chúng Ta Ly Hôn Đi
Chương 121 - Mưa To
Chương 122 - Chú Hai Tốt Nhất
Chương 123 - Bạn Trai Tôi Sẽ Dạy Dỗ Các Người
Chương 124 - Viết Cam Kết
Chương 1 - Nhịn Nhục
Chương 2 - Chèn Ép
Chương 3 - Quyết Định
Chương 4 - Thử Thách Bắt Đầu
Chương 5 - Cái Bẫy
Chương 6 - Ai Cũng Chế Giễu
Chương 7 - Có Tức Mà Không Nói Thành Lời
Chương 8 - Cướp Công
Chương 9 - Từ Chối Hợp Tác
Chương 10 - Nhờ Vả Hay Ra Lệnh?
Chương 11 - Họp Lớp
Chương 12 - Chế Giễu
Chương 13 - Gặp Lại Người Cũ
Chương 14 - Đều Là Kẻ Xuất Sắc
Chương 15 - Chính Là Bạn Gái!
Chương 16 - Dừng Thôi
Chương 17 - Tôi Không Muốn Cô Ấy Khóc
Chương 18 - Đừng Nghĩ Ai Cũng Tầm Thường
Chương 19 - Diễn Kịch
Chương 20 - Mua Chuộc
Chương 21 - Bị Dọa Sợ
Chương 22 - Say Quá Nói Thật
Chương 23 - Không Đủ Tư Cách
Chương 24 - Hạ Bân Úy Làm Liều
Chương 25 - Hạ Lâm Hà Trả Giá
Chương 26 - Mất Mặt
Chương 27 - Bôi Xấu
Chương 28 - Hẹn Hò?
Chương 29 - Chó Cắn Chó
Chương 30 - Chuyện Có Lỗi
Chương 31 - Bắt Buộc
Chương 32 - Tính Toán
Chương 33 - Làm Mẹ Vợ
Chương 34 - Trả Lời Đi!
Chương 35 - Chuẩn Bị Chưa?
Chương 36 - Ra Vẻ
Chương 37 - Cứu Viện
Chương 38 - Chỉ Mới Bắt Đầu
Chương 39 - Lợi Ích Che Mắt
Chương 40 - Chỉ Mới Bắt Đầu Thôi
Chương 41 - Xứng Sao?
Chương 42 - Đồ Ngốc Chính Là Anh!
Chương 43 - Cái Tát Của Hạ Niệm Chân
Chương 44 - Mang Thai?
Chương 45 - Đã Quyết Định
Chương 46 - Sắp Tới Buổi Đấu Thầu
Chương 47 - Ăn Mừng
Chương 48 - Một Cái Tát Dành Riêng Cho Cô
Chương 49 - Mua Đường
Chương 50 - Tiếp Đón Theo Đoàn
Chương 51 - Đồ Phế Thải
Chương 52 - Cái Tát Của Hạ Niệm Chân.
Chương 53 - Mang Thai?
Chương 54 - Đã Có Kết Quả
Chương 55 - Sắp Có Chuyện Gì Đó
Chương 56 - Đốt Pháo Hoa Ăn Mừng
Chương 57 - Cho Cô
Chương 58 - Mua Đường
Chương 59 - Chỉ Có Theo Đoàn
Chương 60 - Bãi Phân
Chương 61 - Tiêu Diệt Ông Chỉ Cần Vài Phút
Chương 62 - Muốn Quỳ Xuống
Chương 63 - Phần Chính Bắt Đầu
Chương 64 - Không Xứng!
Chương 65 - Vương Đông Quân Là Đồ Ngốc
Chương 66 - Cái Tát Của Hạ Niệm Chân
Chương 67 - Có Thể Là Mang Thai?
Chương 68 - Kết Quả Đã Có
Chương 69 - Hủy Hợp Đồng
Chương 70 - Những Trò Ma Mãnh Của Hạ Huy
Chương 71 - Từ Chức Tập Thể
Chương 72 - Xin Anh Đừng Khoe Khoang Nữa
Chương 73 - Có Điều Gì Đó Đã Xảy Ra
Chương 74 - Triệu Ninh Mời Cơm.
Chương 75 - Nếu Còn Không Cút, Tôi Sẽ Gọi Người Tới.
Chương 76 - Đây Là Thẻ Ăn Cắp
Chương 77 - Đánh Triệu Ninh Tơi Bời
Chương 78 - Mâu Thuẫn Vợ Chồng
Chương 79 - Nhìn Lén Phụ Nữ Góa Chồng Tắm
Chương 80 - Tôi Muốn Uống Rượu Với Cô Ta
Chương 81 - Tôi Có Rất Nhiều Mối Quan Hệ.
Chương 82 - Cuộc Họp Đấu Thầu Thứ Hai Bắt Đầu
Chương 83 - Khi Nào Thì Đưa Hai Mươi Mốt Tỷ?
Chương 84 - Đến Châu Phi Để Đào Quặng Rồi.
Chương 85 - Vui Lòng Ký Tên Vào Đây.
Chương 86 - Giúp Các Người Một Tay.
Chương 87 - Bà Cụ Lên Cơn Đau Tim Rồi
Chương 88 - Lượn Đi Cho Đẹp Trời
Chương 89 - Anh Đề Nghị Ly Hôn Với Chị Niệm Chân Đi
Chương 90 - Cô Có Mang Họ Từ Không?
Chương 91 - Anh Hùng, Buổi Tối Tốt Lành Nhá
Chương 92 - Tình Yêu Của Người Kéo Thuyền
Chương 93 - Hạ Niệm Chân Sau Khi Uống Rượu
Chương 94 - Chuyện Gì Xảy Ra Với “Người Kéo Thuyền” Hà?
Chương 95 - Chương 94
Chương 96 - Có Phản Đối Không?
Chương 97 - Hình Như Tôi Đang Mơ
Chương 98 - Lột Đồ Đi Người Anh Em
Chương 99 - Không Thể Có Ma
Chương 100 - Mày Lại Khoét. Tao Tới Ăn
Chương 101 - Lên Bản Tin
Chương 102 - Cậu Em Vợ Muốn Làm Chủ Tịch?
Chương 103 - Nguyện Vọng Của Hạ Niệm Chân
Chương 104 - Tôi Mua Một Căn Biệt Thự Khi Nào?
Chương 105 - Trời Sẽ Không Phụ Người Biết Khiêm Tốn
Chương 106 - Tôi Xem Chỉ Tay Cho Cô
Chương 107 - Chủ Sở Hữu Căn Biệt Thự Số Một
Chương 108 - Tôi Bắt Trộm
Chương 109 - Không Ai Cứu Được Đâu
Chương 110 - Đừng Làm Bẩn Bãi Cỏ
Chương 111 - Tôi Kiếm Ba Tỷ
Chương 112 - Khai Trương Công Ty Bảo Vệ
Chương 113 - Người Mà Hạ Khải Sợ Hãi
Chương 114 - Nhận Nhầm Người?
Chương 115 - Đuổi Anh Ta Ra Khỏi Khách Sạn
Chương 116 - Cô Chính Là Vợ Nhỏ Của Vương Đông Quân
Chương 117 - Làm Phiền Cô Hạ Điệp Ra Tay
Chương 118 - Bốp
Chương 119 - Anh Hạ Khải, Anh Giẫm Trúng Bãi Phân Chó Rồi
Chương 120 - Chúng Ta Ly Hôn Đi
Chương 121 - Mưa To
Chương 122 - Chú Hai Tốt Nhất
Chương 123 - Bạn Trai Tôi Sẽ Dạy Dỗ Các Người
Chương 124 - Viết Cam Kết
Trần Đàm Nhã tức giận, nhưng cũng có bất ngờ, vô cùng khó chịu, tên con rể vô dụng này hôm nay ăn phải cái gì.
Dám ngăn bà ta!
“Mày…”
Nhưng còn chưa nói hết câu, nhìn ánh mắt đáng sợ kia của Vương Đông Quân, bà ta nuốt lời muốn mắng chửi vào trong.
Sau đó liếc nhìn một lượt mọi người trong nhà, bà ta cảm thấy tức giận mà không nói được.
Ăn cũng không thèm ăn, bà ta bỏ về phòng.
Hạ Đường thở dài đuổi theo Trần Đàm Nhã.
Hạ Niệm Chân thở dài.
“Mẹ lo lắng cũng có lý.
”
Bản thân cô cũng không dám chắc có thể lấy được hợp đồng kia.
Làm sao cô không biết đó là Hạ Bân Úy gài bẫy mình?
Chỉ là… cô còn cách khác sao?
Nhưng phần lớn là vì phần tin nhắn của Vương Đông Quân.
Hạ Niêm Chân như nhớ ra gì đó.
“Tin nhắn kia… ý anh là sao?”
Cô không biết tại sao lúc nhận tin nhắn kia lại vô cùng tin tưởng.
“Người điều hành công ty Minh Khuê chính là bạn cũ của anh. Chắc chắn sẽ thành công.
”
“Cái gì? Anh cũng có bạn như thế sao?”
Nghe Vương Đông Quân nói xong, Hạ Niệm Chân có chút cảm thán hơi thái quá.
Nhưng sau đó cô giật mình, cảm giác như mình nói sai rồi.
“À, không! Ý tôi là người bạn kia của anh có thể giúp sao?”
Cô nhanh chóng sửa lời.
Thật ra Vương Đông Quân không trách cô, bao năm qua cô vất vả gồng gánh, giờ tới lượt anh rồi.
Cô nghĩ anh vô dụng cũng là có lý của cô.
“Chắc chắn. Anh ta có gọi cho anh rồi.
”
Vương Đông Quân ánh mắt khẳng định nhìn thẳng Hạ Niệm Chân.
Lúc này cả hai bốn mắt giao nhau, cô cảm giác sự tin tưởng này rõ ràng hơn ai hết.
“Lần này… chỉ có thể tranh thủ mối quan hệ này vậy. Mong là anh ta không trêu đùa chúng ta. Cúng không còn cách nào khác.
”
Hạ Niệm Chân thở dài, cũng chỉ biết hy vọng vào cọng rơm cứu mạng này.
Lúc này, Vương Đông Quân nhanh chóng làm mấy món đơn giản dọn ra bàn, anh biết cả buổi bị Hạ gia dày vò, có lẽ vợ anh đói rồi.
“Em ăn chút đi.
”
Hạ Niệm Chân vốn định không ăn, nhưng nhìn dáng vẻ của Vương Đông Quân, cô thật không muốn làm anh hụt hẫng.
Cuối cùng cô cũng ngồi xuống, bụng cô quả thực lúc này mới cảm giác đói.
“Sau này, không cần chờ nữa. Anh cứ đến đón tôi là được.
”
Nói xong cô cúi mặt xuống như đang chăm chú ăn, cảm giác khá xấu hổ.
“Thật… thật sao?”
Vương Đông Quân vui hơn nhặt được vàng.
Mà Hạ Niệm Chân cũng chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
“Vậy…mai anh đưa em đi.
”
“Ừm…”
Nhưng mà nghĩ tới chiếc xe điên rách nát của Vương Đông Quân, cô lại có chút phản cảm.
“Anh biết lái xe chứ? Đi xe tôi đi.
”
Nói xong Hạ Niêm Chân đặt chìa khóa lên bàn cho anh, chợt cô hơi ngượng ngùng.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn không biết là anh có thể lái xe hay không.
Quá vô tâm rồi!
Sáng sớm hôm sau, Vương Đông Quân đã chờ Hạ Niêm Chân, chờ cô ăn sáng xong đưa cô tới Công ty Minh Khuê.
“Anh… không cần sớm như vậy.
”
Hạ Niệm Chân thấy anh chờ từ lâu cũng có chút bất đắc dĩ.
“Không sao cả. Chờ vợ của anh mà.
”
Anh cười hiền rồi nói.
Sau khi lên xe, Hạ Niệm Chân hơi hồi hộp, dù sao thì đây là hợp đồng quan trọng, lại vô cùng lớn.
“Đừng lo lắng.
”
Vương Đông Quân an ủi.
Khi tới trước cửa công ty Minh Khuê, Hạ Niệm Chân có chút chần chừ.
“Anh chắc chắn người điều hành là bạn anh?”
Cô lo lắng hỏi.
“Chắc chắn! Em yên tâm.
”
Vương Đông Quân khẳng định.
Rất nhanh!
Có vài người ăn mặc lịch thiệp mời cả hai vào trong phòng họp.
“Mời cô Hạ vào tròng. Ông chủ của chúng tôi nói hợp đồng đã soạn xong, cô chỉ việc xem và ký.
”
“Ông chủ có chút việc bận nên không trực tiếp gặp cô được.
”
Người đàn ông cung kính cúi đầu nói.
“Vương Đông Quân, anh thật sự nói đúng!
”
Hạ Niệm Chân có chút lúng túng.
Cô thực sự không tin được vào tai mình, ngoài cửa rất nhiều người chờ hợp tác, mà cô được họ mời vào phòng.
Còn soạn sẵn hợp đồng.
Quá mức phi lý!
“Cô Hạ xem qua hợp đồng, nếu có gì không ổn phía chúng tôi sẽ thay đổi cho phù hợp.
”
Người đàn ông kia bộ dáng vô cùng cung kính nói.
Ánh mắt Vương Đông Quân nhìn qua ông ta có vài phần hài lòng.
Thái độ này với vợ anh, anh thích!
“Này… điều khoản này quá ưu ái rồi, tôi không ý kiến gì!
”
Nhìn một lượt hợp đồng, Hạ Niệm Chân vô cùng tỉ mỉ.
Cảm giác như công ty Minh Khuê đang tạo điều kiện cho cô vậy.
“Đông Quân, anh có người bạn thật tốt.
”
Nói đến đây, Hạ Niệm Chân có chút thất vọng.
Sau khi ký kết xong, cả hai đi xuống dưới sảnh chính, Hạ Niệm Chân cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ít nhất không bị đuổi khỏi Hạ gia.
“Chuyện này công lớn là nhờ anh.
”
Hạ Niệm Chân định nói ra chuyện này để Hạ gia không coi thường anh nữa.
“Trước đừng nói chuyện này ra. Dù sao họ biết cũng không tốt.
”
Vương Đông Quân lên tiếng.
“Tại sao?”
“Rồi sao này em sẽ biết.
”
Nói xong cả hai đang định về Hạ gia báo cáo kết quả.
Chỉ là…
Điện thoại Hạ Niệm Chân vang lên.
“Thế nào em họ? Cùng tên rẻ rách kia đến Công ty Minh Khuê, ngại chưa đủ mất mặt? Kéo theo thằng khốn đó cùng mất mặt chung?”
Nghe giọng đắc ý của Hạ Bân Úy, Hạ Niệm Chân tức giận tái mặt.
“Làm anh thất vọng rồi. Tôi ký hợp đồng thành công rồi.
”
Nói xong cô cúp máy.
Mà phía Hạ Bân Úy cười khẩy.
“Gì mà thành công? Còn không phải chống chế?”
Những anh em họ hàng vây quanh Hạ Bân Úy, cũng hùa theo lấy lòng.
Ai không biết hắn là đứa cháu mà bà nội Hạ cưng nhất chứ.
“Bân Úy, anh nói đúng. Chắc làm màu để lòe anh thôi.
”
“Sáng nay đi ngang qua công ty Minh Khuê, đã thấy nhiều người tới chờ rồi. Còn là đứng ngoài cửa chờ, không vào được sảnh lớn, tôi thất có cả Hạ Niệm Chân cùng Vương Đông Quân đấy.
”
Hạ Bân Úy nghe xong càng thêm tự tin lần này sẽ đá được gia đình Hạ Niệm Chân ra ngoài.
“Hừ, chỉ là một con bé nhãi nhép, làm gì có cửa.
”
Hắn ta đắc ý nói.
“Còn nữa, tôi thấy vài người áo đen ra ngoài làm gì đó. Chắc cô ta bị đuổi ra mới đúng.
”
Cả đám đắc ý cười vang.
“Ha ha ha. Đáng đời.
”
“Nhưng nhỡ cô ta không chịu rời khỏi Hạ gia? Dù sao… cũng là cháu Hạ gia.
”
Một người có vẻ lo lắng.
“Có gì khó, mọi người cứ nói vào một câu là được. Tôi trước sau cũng sẽ là chủ Hạ gia, còn sợ thiệt sao?”
Lời nói này của Bân Úy vừa là đe dọa, vừa là thể hiện bản thân.
Cả đám người gật đầu cười lấy lòng.
Mà lúc này, Hạ Niệm Chân cùng Vương Đông Quân đã tới.
Bọn họ nhanh chóng mời bà nội Hạ tới chứng kiến Hạ Niệm Chân thê thảm.
“Sao rồi? Về sớm thế này chắc bị đuổi như con chó chứ gì?”
Hạ Bân Úy đỡ bà nội Hạ ngồi xuống xong cũng không quên châm chọc.