Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Cập nhật: 26/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,833
Đánh giá:                      
Đam Mỹ
     
     

Buổi chiều trước ngày thi, Lạc Uẩn vốn định đi bằng xe của trường. Nhưng Phong Dã lo xe đi xóc nảy, có khi khiến kiến thức trong đầu văng hết ra ngoài nên kiên quyết không cho Lạc Uẩn đi xe buýt. Hắn đã mua hai vé máy bay rồi, muốn đi cùng Lạc Uẩn rồi bay về lại.

Lạc Uẩn bị hắn làm cho nghẹn họng: "Gì mà làm văng hết kiến thức ra ngoài...

.

"

"Dù sao ý nghĩa cũng giống vậy.

" Phong Dã giơ tay ôm cổ Lạc Uẩn, treo trên người cậu như con cún bự. "Đi xe mất những mấy tiếng đồng hồ lận, lại nhiều người nữa, chúng ta bay qua còn có thể nghĩ ngơi dưỡng sức.

"

"Em đã hẹn với Tô Nùng là đi xe rồi, ngồi chung cùng thảo luận bài tập nữa.

" Lạc Uẩn thấy Phong Dã lại thò qua hôn mình, nghiêng đầu né tránh dáng vẻ dính người của hắn.

"Em còn trốn anh, không được trốn!

" Phong Dã cắn cần cổ mảnh khảnh của Lạc Uẩn.

Môi răng gặm cắn tạo nên âm thanh mập mờ, Lạc Uẩn bị cắn đến mức thở dốc.

Phong Dã ỷ vào thân hình cao lớn của Alpha đè chặt trên người cậu, dù cậu ra sức cũng không đẩy nổi.

Không bao lâu sau, bên cổ Lạc Uẩn đã bị Phong Dã tạo ra một loạt dâu tây.

Nhìn thành quả của mình, khóe môi Phong Dã gợi lên, yêu thương trong mắt tràn ra ngoài.

Lạc Uẩn dùng tay che ngực, cầm gương lên xem. Làn da trắng như tuyết ửng hồng, màu sắc đối lập khiến người ta vừa nhìn là biết cổ của cậu đã bị đối xử ra sao.

Ngón trỏ và ngón giữa của Lạc Uẩn đè hai bên quả dâu tây, giọng điệu nhàn nhạt: "May mà dự báo nói mấy ngày nay trời vẫn mưa, mặc áo hoodie người khác sẽ không nhìn thấy.

"

"Sao lại muốn người khác không thấy?" Mặt mày Phong Dã nghiêm lại, giọng nói lộ ra chút nguy hiểm.

Biết Phong Dã hiểu sai, Lạc Uẩn dùng ngón chỏ chọc trán hắn: "Không phải không muốn để người khác thấy, nhưng trong lớp có mấy học sinh đi chung với em, để họ thấy không tốt đâu.

"

"Em cũng cho anh đánh dấu rồi, mùi hương còn chưa tản đi, tính chiếm hữu của anh đừng mạnh như thế.

"

"Ò.

.

. Hóa ra là vậy.

" Phong Dã thò lại gần liếm vết dâu tây. Lạc Uẩn giật mình, cả người nổi đầy da gà.

"Cục cưng, anh sai rồi, anh liếm cho em nhé.

" Giọng Phong Dã còn hàm chứa nụ cười, "Như vậy thì dấu vết sẽ nhạt hơn một chút.

"

Từ sau khi yêu nhau, Phong Dã càng thêm càn rỡ, không hề sợ cậu xảy ra phản ứng. Chỉ là cậu cảm thấy Phong Dã ước gì được như thế.

Cũng trách bản thân cậu không ngăn cản hành vi này của Phong Dã, dù sao hắn cũng không tùy tiện chạm vào cậu.

Lạc Uẩn lạnh lùng liếc hắn một cái: "Có phải anh thấy em bị ngốc không?"

[Em không ngốc, anh chỉ xem vợ là vợ thôi!

]

Vành tai Lạc Uẩn hơi nóng: "Anh đừng cứ gọi em là vợ, gọi cục cưng tốt hơn.

"

"Được, vợ yêu.

" Phong Dã gật đầu.

Lạc Uẩn: ".

.

.

"

"Em ngồi xe của trường đến thành phố Tấn nhé?" Lạc Uẩn dựng cổ áo lên, che dấu hôn đi: "Anh hủy vé máy bay đi. Với cả anh đặt hai vé làm gì thế, em chỉ đi thi thôi, anh thật sự muốn đi với em à?"

Phong Dã: "Đây không phải chuyện bình thường ư? Ngồi máy bay cũng đâu tốn bao nhiêu thời gian đâu.

"

Đưa Lạc Uẩn đến rồi hắn sẽ về nhà gặp gia sư mà ba mời cho hắn.

"Không mất bao lâu nhưng cũng là mất, chút thời gian này anh dùng để học thì tốt hơn.

"

Lạc Uẩn nói rất nghiêm túc, cậu chống bả vai Phong Dã: "Em thật sự không cần anh đưa đi đâu, em đâu phải là trẻ con. Hai ngày em đi thi anh phải chăm chỉ nghe giảng, nghiêm túc hoàn thành bài tập, lúc về em sẽ kiểm tra.

"

Biết Lạc Uẩn đang nói chính sự, Phong Dã không ngoan cố nữa, thỏa hiệp: "Vậy được rồi, nhưng anh mua vé rồi, em cứ đi máy bay đi, tranh thủ thời gian ngủ nhiều một chút.

"

"Hai ngày nay mải làm đề nên buổi tối em cũng chẳng ngủ ngon được.

" Phong Dã giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thâm quầng. Lạc Uẩn trắng trẻo nên chỉ cần không nghỉ ngơi đủ sẽ biểu hiện rất rõ.

Trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập khó chịu và thương xót. Lạc Uẩn nắm ngón tay đối phương, nghe Phong Dã nói, đáp lại: "Vậy được.

.

. Nhưng mà còn Tô Nùng.

"

"Không sao, anh hủy vé này, mua cho cậu ấy một vé khác là được.

"

Được bao miễn phí một ghế trong khoang hạng nhất, Tô Nùng ngồi trong mà vẫn còn ngây ngốc.

Ngây ra một hồi, cậu ta tỉnh ra, kích động kêu lên: "Lớp trưởng, Phong Dã đối xử với cậu tốt thật đấy!

!

!

" Đến mức cậu ta cũng muốn yêu đương.

Lạc Uẩn bảo tiếp viên hàng không cho cậu một cái chăn. Tối qua giải đề đến nửa đêm mới ngủ, lúc này cậu buồn ngủ cực kì.

Thấy Lạc Uẩn lộ vẻ mệt mỏi buồn ngủ, Tô Nùng vốn đang định hỏi Lạc Uẩn chuyện của Thượng Quan Nghị.

Nghĩ đến không khí xấu hổ vô cùng của cậu ta và Thượng Quan Nghị ở thư viện, lòng cậu ta lại kêu loạn.

Trên máy bay không có cơ hội hỏi. Hai người đến thành phố Tấn trước các học sinh lớp ba khác.

Hai ngày nay thành phố Tấn mưa to, lúc xuống máy bay trời còn mưa tầm tã. Lạc Uẩn và Tô Nùng chật vật gọi xe, đợi hồi lâu mới có tài xế nhận, sau một tiếng mới đến khách sạn gần trường.

Cơ sở vật chất của khách sạn và đánh giá trên mạng không tệ, nguyên tắc chia phòng dựa vào giới tính thứ nhất và thứ hai.

Lạc Uẩn vốn nghĩ mình và Tô Nùng sẽ ở chung, nhưng không ngờ Tô Nùng lại bị phân đến phòng ngay sau cậu.

Đến khách sạn cậu mới biết Tô Nùng ở phòng một tầng ba, cậu ở phòng cuối cùng của tầng hai.

Tô Nùng nhịn một đường vốn định về khách sạn sẽ hỏi chuyện Thượng Quan Nghị, cuối cùng lại không hỏi được.

Đột nhiên nhận ra mình vẫn luôn nghĩ về Thượng Quan Nghị, Tô Nùng lắc đầu thật mạnh.

Thi đua quan trọng nhất!

Thi xong rồi hẵng nghĩ!

Mỗi phòng có bốn cái giường. Vì không chia cụ thể nên Lạc Uẩn chọn cái giường gần cửa nhất.

Người cậu bị dính không ít nước mưa, mở vali thay một bộ quần áo khác. Thu dọn xong, Lạc Uẩn gửi một tin nhắn giọng nói đã đến nơi an toàn cho Phong Dã.

Phong Dã vốn định gọi video cho Lạc Uẩn, nhưng nghe giọng Lạc Uẩn hình như rất buồn ngủ nên bảo cậu nghỉ ngơi sớm.

Phong Dã: [Mai em cố lên, chiều mai thi xong anh đi đón em]

Bên này, Lạc Uẩn buồn ngủ chớp mắt, chờ tin nhắn của Phong Dã. Cậu đáp: [Anh trốn học đến đón em à? Lúc đó em về chung với bạn, anh ngoan ngoãn học đi!

]

Nhắn xong, Lạc Uẩn nhìn chằm chằm nhắc nhở đang nhập.

Nhìn hồi lâu, không biết Phong Dã có phải đang viết một bài văn không.

Lạc Uẩn dần khép mắt ngủ say.

Mấy tiếng đồng hồ không ai làm phiền, Lạc Uẩn ngủ rất thoải mái. Trong lúc mông lung, cậu bị tiếng động trong phòng đánh thức.

Lạc Uẩn mở mắt ra nhìn trần nhà, nghĩ có lẽ là những học sinh khác đã tới.

"A, xin lỗi, đã đánh thức cậu rồi.

" Một nam sinh mảnh khảnh nói, "Tôi tên là Phương Đường.

"

Lạc Uẩn ngồi dậy, mím môi đáp: "Không sao, tôi cũng vừa tỉnh. Tôi tên Lạc Uẩn.

"

"Oa, cậu trắng thế, có thể giới thiệu kem chống nắng cho tôi với không?" Phương Đường cười nói, "Hè này tôi đen đi mấy tông luôn.

"

"Này.

.

. Tôi thấy cậu tự nhiên* quá đấy.

" Một nam sinh đeo kính hơi béo đứng bên cạnh Phương Đường, do mới dọn đồ đạc xong nên hơi nóng, cậu ta đang lau mồ hôi trên trán.