Trong xe.
Tống Thời Ngộ thấy gương mặt căng thẳng của Bình An bèn nói: “Em đừng lo lắng, Ôn Kiều không sao đâu, chị em chỉ bất cẩn uống hơi nhiều rượu, hiện giờ đang ngủ ở khách sạn.
”
Bình An chỉ “vâng” đáp lại, gương mặt vẫn rất căng thẳng, dáng ngồi cũng ngay ngắn đàng hoàng.
Tống Thời Ngộ nhìn cậu bé hồi lâu rồi không nói gì thêm.
Một lớn một nhỏ ngồi ở ghế sau, cả hai đều im lặng.
Lúc này tài xế Trần bị kêu đến đột ngột thì hồi hộp.
Chẳng lẽ đây là con riêng của sếp Tống ư?
Không thể trách ông ấy suy nghĩ nhiều, ban đầu ông ấy cũng hiểu lầm y hệt Lê Tư Ý. Thật ra do ngoại hình của Bình An thật sự quá đẹp, như thể trên đời này không có đứa trẻ nào đẹp được như cậu bé, cộng thêm gương mặt của Tống Thời Ngộ rất khó khiến người ta không suy nghĩ về mối quan hệ của hai người, vả lại tuổi của họ cũng hợp là ba con của nhau nên suy đoán hai người là ba con cực kỳ hợp lý.
Mặc dù tướng mạo của hai người không giống nhau nhưng khí thế lại tương tự khiến người ta tự động bỏ qua ngoại hình hoàn toàn khác nhau của hai người.
Ngoài ra bầu không khí giữa hai người còn kỳ lạ đến mức khiến người ta phải suy nghĩ viển vông.
Tống Thời Ngộ không biết tài xế nhà mình đang nghĩ gì. Xe vừa dừng lại, anh và Bình An đã xuống xe, sau đó một lớn một nhỏ bước vào khách sạn.
Tài xế Trần nhìn theo bóng lưng của hai người ở khoảng cách không gần không xa thì thấy họ như hai ba con vừa nhận nhau.
Đây là lần đầu tiên Bình An đến khách sạn, hơn nữa còn là khách sạn cao cấp nhường này. Suy cho cùng cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, dù ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn sợ sệt, bất giác cậu bé đã đến gần anh hơn.
Tống Thời Ngộ cúi đầu nhìn cậu bé, anh không nói gì mà chỉ duỗi tay ra: “Nắm tay anh này.
”
Bình An giật mình, do dự giây lát rồi mới nắm tay anh.
Đây là lần đầu Bình An nắm tay một người trưởng thành khác ngoài Ôn Kiều, hơn nữa đây còn là một chàng trai, bàn tay của anh vừa to vừa ấm, khác hoàn toàn với tay của cô khiến cậu bé bình tĩnh một cách khó hiểu.
Lúc này mới mười giờ, vẫn còn hơi sớm, rất nhiều khách ra vào khách sạn, trong thang máy cũng có bốn năm người đều đồng loạt ngắm nhìn “hai ba con” với vẻ ngoài bắt mắt này.
...
.
Tống Thời Ngộ nắm tay Bình An bước vào.
Lê Tư Ý vừa rửa mặt xong bèn đắp mặt nạ và ra khỏi phòng tắm, vừa thấy hai người nắm tay nhau đi tới thì không khỏi cảm thán, đúng là giống ba con quá đi mất!
Tống Thời Ngộ thấy cô nàng đang đắp mặt nạ bùn đen thì cạn lời, sau đó mới hỏi: “Ôn Kiều sao rồi?”
Lê Tư Ý nói: “Yên tâm đi, cậu ấy vẫn còn ngủ bên trong, vừa nãy tôi đã rửa mặt cho cậu ấy, trùng hợp nghe được cậu ấy nói hớ vài câu trong cơn say.
”
Lê Tư Ý đã kêu dì giúp việc mang đồ vệ sinh cá nhân và váy ngủ đến, vốn định muốn thay đồ cho Ôn Kiều nhưng phát hiện thay đồ cho người say thật sự quá rắc rối nên đành từ bỏ, có điều cô ấy vẫn c ởi áo lót để cô ngủ thoải mái hơn.
Lê Tư Ý nói xong bèn chào Bình An: “Bình An, chị là chị Tư Ý, lần trước chúng ta đã gặp nhau trong quán ăn. Em đừng lo, tối nay chị của em vui quá nên mới bất cẩn uống say, ngủ một giấc sẽ ổn thôi.
”
Bình An khẽ gật đầu, sau đó ngước lên nhìn Tống Thời Ngộ: “Em muốn gặp chị.
”
Tống Thời Ngộ gật đầu rồi dẫn cậu bé vào phòng Ôn Kiều.
Khi cửa phòng vừa được đẩy ra, ánh sáng cũng len lỏi tràn vào phòng.
Bình An bước vào rồi mới thả tay Tống Thời Ngộ ra, sau đó đi đến bên cạnh giường nhìn Ôn Kiều.
Tống Thời Ngộ cũng đi theo cậu bé đến bên cạnh giường.
Lúc này Ôn Kiều đang nằm nghiêng, gương mặt vẫn còn đỏ bừng, ngủ say mê man.
Bình An nhìn cô một lúc lâu sau mới xoay người hỏi anh: “Em ở đây với chị được không ạ?” Cậu bé nhìn sô pha ở cuối giường: “Em có thể ngủ ở đó.
”
Tống Thời Ngộ nhìn ghế sô pha bên kia, Bình An vừa nhỏ vừa gầy nên ngủ ở đó cũng được, có điều nếu ở đây đã có cậu bé trông coi thì anh làm gì bây giờ? Vì vậy anh bèn bình tĩnh trả lời: “Chị gái em không sao, em không cần phải trông coi đâu, nếu sáng mai chị em thức dậy rồi thấy em ngủ trên sô pha thì sẽ nổi giận đấy.
”
Bình An suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu, lùi bước để làm việc khác: “Vậy em muốn ở đây với chị ấy một lát.
”
Tống Thời Ngộ đồng ý yêu cầu này của cậu bé, anh thoáng nhìn đồng hồ trên tay mình: “Em phải ngủ trước mười một giờ, có vấn đề gì không?”
Lúc này còn tận nửa tiếng mới tới mười một giờ, vẫn còn nhiều thời gian.
Bình An cũng giơ tay lên rồi nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, sau đó gật đầu đồng ý.
Lê Tư Ý dựa vào cửa, không kìm được suy nghĩ hai người này không phải ba con thật ư? Sao phong cách đều giống y như nhau vậy?
Tống Thời Ngộ bật sáng đèn sàn, điều chỉnh nguồn sáng không chiếu vào Ôn Kiều, sau đó anh mới bê một cái ghế đặt cạnh giường để Bình An ngồi ở đó.
Bình An khẽ nói cảm ơn anh.
Tống Thời Ngộ bỗng nhận ra Ôn Kiều dạy cậu bé rất tốt, thế là mặt anh thoáng dịu xuống. Có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, anh bỗng nhẹ nhàng xoa đầu Bình An hai lần, thấy hơi mất tự nhiên bèn nhanh chóng rụt tay về: “Anh ra ngoài trước, em cần gì cứ gọi anh nhé.
”
Bình An giật mình rồi ngước lên nhìn anh bằng cặp xinh đẹp, bỗng nhiên cậu bé cảm thấy người đàn ông này không có đáng ghét như vậy.
Tống Thời Ngộ vừa xoay người thì đã thấy một cô gái mặt đen thùi lùi đứng ở nơi khuất sáng cạnh cánh cửa, anh hoảng hồn, sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó đã lạnh lùng nhìn Lê Tư Ý và nói: “Đừng dọa trẻ con.
” Sau đó mới lướt qua cô ấy rồi đi ra ngoài, cuối cùng vẫn không quên dặn dò: “Nhớ đóng cửa lại.
”
Lê Tư Ý đóng cửa, sau đó còn nói với ra: “Sao bỗng dưng cậu có kiên nhẫn với trẻ con vậy? Yêu ai yêu cả đường đi lối về à? Ơ này, cậu đừng nói hai người đúng là ba con nha?”
Tống Thời Ngộ phớt lờ câu hỏi của cô ấy, anh chỉ nói: “Tôi quay về lấy ít đồ, cậu ở đây dỗ thằng bé ngủ nhé.
”
Lê Tư Ý nói: “Cậu yên tâm về đi, tôi sẽ chăm sóc cho thằng bé.
”
.
.
.
Tống Thời Ngộ ra ngoài chừng nửa tiếng, lúc quay về thì thấy Lê Tư Ý đang nằm nghịch điện thoại trên sô pha ở phòng khách.
“Bình An đâu?” Anh hỏi.
Lúc này Lê Tư Ý mới ngồi dậy, sau đó ngơ ngác: “Hình như thằng bé vẫn chưa ra ngoài.
”
Tống Thời Ngộ: “.
.
.
”
Anh đi mở cửa, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, lúc đến gần mới phát hiện Bình An vẫn ngồi trên ghế, tựa người vào mép giường và ngủ thiếp đi.
“Bình An?” Anh khẽ gọi một tiếng.
Bình An không có phản ứng vì đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Tống Thời Ngộ gọi thêm vài tiếng nhưng vì sợ đánh thức Ôn Kiều nên thôi, đành phải bế cậu bé lên.
Bình An được Ôn Kiều ôm đã quen nên lúc này cậu bé không hề giật mình khi được bế lên lúc đang ngủ mà vẫn ngủ ngon như cũ.
Lê Tư Ý cảm giác cảnh tượng trước mắt quá kỳ diệu, không khỏi cười nói: “Hôm nay cậu đã vất vả rồi, hết bế người lớn lại đến đứa nhỏ.
”
Tống Thời Ngộ ra lệnh cho cô ấy mà mặt không biến sắc: “Cậu đi mở cửa đi.
”
Lê Tư Ý chạy đi mở cửa.
Tống Thời Ngộ đặt Bình An lên giường, cởi giày đắp chăn cho cậu bé. Anh vừa quay lại thì đã thấy gương mặt kinh ngạc và đầy cảm động của cô ấy, trong giây lát lại thấy hơi mất tự nhiên: “Sao vậy?”
Lê Tư Ý nói sâu xa: “Lúc trước tôi vẫn không tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu khi làm ba, bây giờ thì đã tưởng tượng được rồi.
”
Tống Thời Ngộ: “.
.
.
”
Tống Thời Ngộ vừa định đóng cửa lại thì Lê Tư Ý đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Ở đây có ba phòng ngủ, ba bọn tôi mỗi người một phòng, vậy cậu ngủ ở đâu?”
Anh bước ra phòng khách kéo lấy vali của mình, sau đó lấy quần áo ra khỏi vali và trả lời: “Chẳng phải bác sĩ đã dặn phải trong nom Ôn Kiều khi ngủ ư? Tôi không ngủ, tôi trông chừng em ấy.
”
Lê Tư Ý cảm động suýt khóc: “Không phải Diêu Tông đã nói cậu không ngủ không nghỉ vì vội vàng quay về sao? Đêm nay cậu vẫn chưa ngủ, cậu còn chịu nổi không? Hay là hai chúng ta chia ra, tôi canh từ giờ đến khuya, cậu canh từ khuya đến sáng nhé.
”
Tống Thời Ngộ trả lời: “Không cần, tôi không sao, cậu đi ngủ sớm đi, tôi đi tắm đã.
”
Lê Tư Ý nói: “Hay là thế này, cậu canh từ giờ tới khuya, đợi khi nào cậu không cố được nữa thì gọi tôi dậy đổi ca.
”
Tống Thời Ngộ “ừ” một tiếng cho qua, sau đó đi vào phòng tắm.
Đợi khi anh đi ra ngoài, Lê Tư Ý không còn ở phòng khách nữa.
Anh đẩy cửa phòng Ôn Kiều ra rồi bước vào, chiếc đèn sàn trong phòng tỏa ra ánh sáng ấm áp mờ ảo khắp căn phòng.
Do trên sàn có trải thảm nên không cần lo tiếng bước chân quá ồn, có điều Tống Thời Ngộ vẫn bất giác bước rất nhẹ. Anh không ngồi lên ghế của Bình An mà ngồi xuống mép giường, chỗ này cách Ôn Kiều gần hơn.
Ôn Kiều vẫn nằm nghiêng ngủ, chăn mền không dày nên có thể thấy rõ cặp chân co ro của cô bên dưới.
Tống Thời Ngộ không biết mình đã từng thấy câu nói người ngủ co lại là người thiếu cảm giác an toàn từ đâu ra. Ôn Kiều vùi nửa bên mặt vào gối, nửa bên mặt còn lại vẫn đỏ ửng nhưng cũng đã đỡ hơn lúc ở quán bar nhiều.
Tối nay ở quán bar, cô đã kể lại gì mình đã trải qua trong mười năm trời chỉ bằng mấy câu nói, có điều anh biết chắc chắn suốt mười năm qua, cô đã chịu khổ rất nhiều.
Khi Diêu Tông và Lê Tư Ý tán gẫu với nhau, anh vẫn để mắt đến cô, khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên và khát khao trên gương mặt cô, trái tim anh thắt lại và hơi ê ẩm.
Tống Thời Ngộ nhẹ nhàng sờ lên mặt Ôn Kiều, cảm giác trong lòng bàn tay ấm áp mềm mại, anh khom lưng xuống, tì trán mình vào trán cô rồi lẩm bẩm: “A Ôn, chắc chắn em đã trải qua rất nhiều khổ đau.
.
. Trước kia anh đã đối xử tệ với em, sau này anh sẽ đối tốt với em hơn, không để em chịu khổ nữa.
”
…
Ôn Kiều mơ màng tỉnh lại, vô thức muốn xoay người nhưng phát hiện mình không thể nhúc nhích. Cô cố gắng hé mắt ra nhìn thì giật mình, có người đang gối đầu lên chân mình như đang say ngủ, cô lập tức hoảng hốt bừng tỉnh, cẩn thận nhìn ngắm chốc lát mới phát hiện người này đang ngồi trên ghế, nửa phần trên dựa vào đùi cô, trông rất giống Tống Thời Ngộ.
Tạm thời cô không nhận ra mình đang ở đâu, nhớ lại ký ức tối qua nhưng chỉ nhớ mình trò chuyện với Tống Thời Ngộ dưới cầu thang, sau đó Lê Tư Ý gọi mình lên uống rượu, còn sau đó thì sao?
Cô thật sự không nhớ ra những gì xảy ra sau nữa.
Cô đang ở đâu?
Ôn Kiều ngơ ngác nhìn xung quanh, nhìn cách trang trí khiến cô cảm thấy như đang ở khách sạn.
Có lẽ tối qua cô đã bất giác uống rất nhiều.
Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ vận động đầu óc một cách chậm chạp, sắp xếp những suy nghĩ trong đầu từng chút một khiến cô bình tĩnh lạ thường.
Cô nhớ tối qua trong lúc mơ màng mình có nói khát nước, bất giác gọi Bình An rót nước cho mình. Sau đó có ai đó đã rót nước và đút cô uống, vừa rồi trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Ôn Kiều nhìn về phía tủ đầu giường thì thấy một ly thủy tinh, bên trong vẫn còn một ít nước.
Xem ra không phải là mơ nhưng ở đây không phải nhà cô, Bình An cũng không ở chỗ này, chẳng lẽ tối qua là Tống Thời Ngộ rót nước cho cô ư? Chẳng lẽ anh vẫn canh giữ ở đây để chăm cô?
Ôn Kiều lại nhìn xuống Tống Thời Ngộ đang tựa vào đùi cô và thiếp đi, muốn cử động chân. Bỗng nhiên, bắp chân bị anh đè lên tê dại từ đầu ngón chân đến đầu gối, đúng là tê gần chết. cô không nhịn được hít vào thật sâu.
Chính hơi thở này đã đánh thức Tống Thời Ngộ, anh bất ngờ ngẩng đầu nhìn cô, thấy mặt cô vặn vẹo bèn căng thẳng nhào tới hỏi han: “Sao rồi? Em có thấy khó chịu ở đâu hay đau nhức chỗ nào không?”
Ôn Kiều tỏ ra đau đớn, cô run rẩy trả lời: “Chân.
.
. Chân tê.
”