Ông Bố Thiếu Soái

Ông Bố Thiếu Soái

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Vũ Hạ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 52,068
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
     
     

Yên tĩnh một lúc, đột nhiên vang lên một trận cười lớn.

Từ Nhất Kiều cười như điên như dại, chỉ vào Hạng Tư Thành rồi hỏi Vân Tịnh Nhã: “Vân Tịnh Nhã! Không phải cô dẫn theo kẻ ngốc đến đấy chứ?”

“Có biết chồng tôi là ai không? Nói ra chắc các người sợ chết khiếp”.

Hạng Tư Thành nghiêng đầu chỉ vào Từ Nhất Kiều, nói: “Cô định tìm chồng làm bố luôn à?”

“À không phải, là tìm bố làm chồng chứ?”

“Người sang trọng như tôi làm sao mà một kẻ thấp kém như cô có thể tưởng tượng được”.

“Anh…”.

“Mặc xác anh muốn nói gì thì nói, chúng tôi sắp bước vào giới thượng lưu rồi. Còn các người chỉ có thể ngưỡng mộ ở cửa thôi, chứ làm gì có tư cách bước vào cánh cửa này”.

“Các người ư?”, Từ Nhất Kiều nhìn họ với vẻ khinh bỉ, nói: “Nếu các người vào được thì Từ Nhất Kiều tôi sẽ bò ra ngoài”.

“Vậy thì bây giờ cô có thể biểu diễn rồi đấy”, lúc này một tiếng cười vang lên. Không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông trung niên từ trong phòng bước ra.

Tống Chí Đông nhìn tay mà Hồ Kiến Quân giơ lại nhưng ông ấy lại chủ động giơ tay với Hạng Tư Thành, cười nói: “Cậu Hạng! Cậu đến rồi ạ, sao không nói trước một câu để anh ra cổng nghênh đón”.

Nụ cười của Hồ Kiến Quân lập tức cứng đờ.

“Ha ha! Thư mời chỉ là nể mặt những người bình thường thôi, còn cậu Hạng thì đâu cần thư mời”.

Vừa nghe thấy vậy, Từ Nhất Kiều thấy không vui, bĩu môi nói: “Ấy! Ông ăn nói kiểu gì vậy?”

“Chúng tôi là người bình thường sao?”

“Ăn mặc thì như tên quê mùa vậy mà ông cũng nhiệt tình thế, ông không phải là nhân viên phục vụ ở đây đấy chứ?”

“Có biết người đứng trước mặt là ai không?”

“Đây là chủ tịch Tống của tập đoàn Chí Đông, người giàu nhất của thành phố Thiên Hải”.

Nhưng sao một nhân vật lớn như này lại nhiệt tình với tên nhà quê kia?

Ánh mắt của Tống Chí Đông dần sầm lại, nhìn Hồ Kiến Quân đang toát mồ hôi lạnh, chau mày hỏi: “Bạn gái của anh hả?”

Từ Nhất Kiều lập tức đơ luôn, người đàn ông ngày thường đều nói lời đường mật với mình nhưng lúc này ánh mắt nhìn mình như người dưng.

Tống Chí Đông lập tức nói: “Bảo vệ làm việc kiểu gì vậy, sao loại người nào cũng cho vào thế này?”

“Đợi đã”, Hạng Tư Thành lên tiếng nói rồi chậm rãi đi đến trước mặt Từ Nhất Kiều. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô ta, anh nhếch mép nói: “Tôi không có thư mời là không vào được sao?”

Từ Nhất Kiều định nói gì nhưng không nói ra được. Đích thân người giàu nhất Thiên Hải mời thì ai dám đòi thư mời chứ?

Trên mặt Từ Nhất Kiều nóng ran, cảm giác thư mời được cô ta xem là bảo bối, lúc này chẳng khác gì tờ giấy vệ sinh.

Cô ta khẽ cười một cái, xoay người rời đi. Nhưng trong lúc cô ta định đi thì giọng nói của Hạng Tư Thành lại vang lên: “Tôi nhớ là ban nãy cô có nói, nếu chúng tôi vào được thì cô sẽ bò ra cửa này mà, đúng không?”

“Đúng vậy! Ban nãy tôi cũng nghe thấy vậy”, Tống Chí Đông nói: “Nhưng hình như cô đây không có ý muốn thực hiện lời hứa thì phải. À… Hay là mời anh giúp cô này đi, giúp cô ta thực hiện lời hứa ban nãy”.

Hồ Kiến Quân nghe thấy vậy thì vui mừng. Hắn ta không do dự gì mà xông lại túm tóc Từ Nhất Kiều, đá cô ta ngã trên đất, ánh mắt hắn ta hung dữ nói: “Cô điếc à? Chủ tịch Tống bảo cô bò ra mà không nghe thấy sao?”

Nhìn thấy Từ Nhất Kiều khóc đến nỗi lớp trang điểm loang lổ, tóc thì bị Hồ Kiến Quân nắm chặt rồi bị kéo ra như con chó nhưng Hạng Tư Thành không có chút cảm thông nào.

Có thù tất báo, dựa vào những lời nói ác độc của Từ Nhất Kiều thì những cái này đều là báo ứng của cô ta.

Tống Chí Đông không thèm nhìn mà giơ tay mời Hạng Tư Thành, cười nói: “Cậu Hạng! Mời vào bên trong”.

Hạng Tư Thành nắm tay Vân Tịnh Nhã rồi cất bước vào trong. Hồ Kiến Quân không có chút ngượng ngùng nào mà cũng định nhấc chân đi theo. Lúc này Hạng Tư Thành ngưng lại, quay đầu hỏi: “Chủ tịch Tống! Súc sinh mà cũng vào được bên trong sao?”

Sắc mặt Tống Chí Đông bình tĩnh, gật đầu nói: “Cậu Hạng nói đúng ạ! Súc sinh thì tất nhiên không thể vào bữa tiệc của con người được”.

“Người đâu, ném con súc sinh này ra ngoài”.

“Không! Chủ tịch Tống, ông không thể đối xử với tôi như vậy được, ông không thể”.

Hai người vạm vỡ xách tay hắn ta, bất luận hắn ta kêu gào thế nào thì họ vẫn không nương tay mà ném hắn ta ra ngoài.

Đợi lúc Tống Chí Đông rời đi, Vân Tịnh Nhã không đợi được, hỏi: “Sao anh lại quen người giàu nhất Thiên Hải vậy?”

Hạng Tư Thành nâng chén rượu lên, bĩu môi nói: “Có ai mà không quen một vài người bạn có tiền chứ?”

Đáng lúc cô định nói gì thì một dáng vẻ yểu điệu chậm rãi bước đến.

Khí chất và dung mạo đều thuộc hàng cực phẩm, bộ lễ phục màu đen khiến cô ta trông như con thiên nga đen tao nhã, cô ta nở một nụ cười cao quý. Lúc cô ta đến trước mặt Vân Tịnh Nhã thì dừng bước chân. Hai người đẹp cực phẩm đứng sóng vai nhau, vô số đàn ông trong bữa tiệc đều nuốt nước bọt ừng ực.

Cô gái đó nâng chén lên, ánh mắt kiêu ngạo nói: “Chỉ so sánh về thân phận thì cô đã thất bại hoàn toàn rồi, Vân Tịnh Nhã, giám đốc Vân ạ”.

Đứng trước màn khiêu chiến của cô ta, Vân Tịnh Nhã thay đổi sắc mặt, lúc này cũng lạnh lùng kiêu ngạo vô cùng.

“Kể cả cô chủ của tập đoàn Đào Thị ra tay thì cũng có giải quyết được gì đâu”.

Đây là hai người cạnh tranh với nhau, một người là Vân Tịnh Nhã đại diện cho tập đoàn Mộ Tư, một người là cô chủ của tập đoàn Đào Thị- tập đoàn không thua kém gì tập đoàn Mộ Tư về lĩnh vực đá quý. Cô ta chính là Đào Hạnh Nhi, thường được gọi là nữ thần đá quý.

Cuộc gặp gỡ của hai nữ thần, sự tranh đấu về sự nghiệp và ngoại hình… Chắc chắn tối nay sẽ là màn đo lường vô cùng tuyệt vời.

----------------------------