Ông Bố Thiếu Soái

Ông Bố Thiếu Soái

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Vũ Hạ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 52,068
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
     
     

Phù phù!

Cảm giác ớn lạnh từ trên da đầu truyền đến, Vân Tịnh Nhã khẽ nhấc mí mắt, một cảm giác nặng nề lan khắp đầu, từ từ mở mắt, dần thích ứng với bóng tối.

Hừ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vừa cử động tay chân, một tiếng ào ào vang lên, quay đầu lại, thấy mình bị trói lên trên khung gỗ, tay chân bị dây sắt xiềng lại, trên mặt ướt đẫm, tóc dính chặt lên má, vô cùng nhếch nhác!

“Các anh là ai? Muốn làm cái gì?!

Vân Tịnh Nhã đột lên hét lên sợ hãi, cô nhìn thấy rõ, hai tên đàn ông có ý xấu đi đến chỗ cô, trong đôi mắt ti hí, mang theo sự nham hiểm và cay động!

Cô không thể tưởng tượng được, trong xã hội hiện đại, vẫn còn có người xây dựng một nơi tra tấn riêng như thời cổ đại ở trong nhà!

Lẽ nào bọn họ không biết, đây là phạm pháp sao?!

Bộp!

Một tiếng roi vung lên trong không khí, trong nhà tù dưới lòng đất yên tĩnh nghe vô cùng chói tai, có một tên trong đó hung tợn trừng mắt nhìn cô: “Kêu cái gì mà kêu! Kêu thêm một tiếng, ông đây sẽ khiến thịt da cô nở hoa!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tịnh Nhã có chút tái nhợt, cho dù cô có mạnh mẽ đến đâu, cũng chưa từng trải qua cảnh tượng như này, nghĩ đến những bộ phim truyền hình mà cô từng xem trước đây, những cảnh quay nhà tù dưới lòng đất tối tăm, Vân Tịnh Nhã hít sâu mấy hơi, ép buộc bản thân nhất định phải bình tĩnh, trong tình huống hiện tại, cô tuyệt đối phải trấn tĩnh, phải nghĩ cách tự cứu bản thân!

Tên đàn ông cầm roi đi đến trước mặt Vân Tịnh Nhã, cười gằn nhìn cô: “Nói! Là ai phái cô đến mưu hại cậu chủ, cô còn những đồng phạm nào? Thành thực khai ra, ông đây sẽ để cô chịu khổ ít một chút!

“Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi phải đến đồn cảnh sát, tôi phải gặp luật sư, bọn họ sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi!

“Bốp!

Bất ngờ không kịp đề phòng, Vân Tịnh Nhã cảm thấy cánh tay trái đau dữ dội, chiếc roi mà tên đàn ông dùng không phải là chiếc roi tre bình thường, nó là dùng các sợi thép mỏng cuốn thành, một roi đánh xuống, cạnh bên của nó cào mất một mảng da thịt, đối với một người con gái yếu ớt như Vân Tịnh Nhã, cánh tay bên trái của cô liền bê bết máu, đau đớn khiến cô mất đi tri giác!

Một tên đàn ông khác đi đến, nắm lấy cằm cô, trừng mắt: “Ông đây nói cho cô biết, ở đây, cô đừng nghĩ đến sẽ gặp may, nhanh chóng khai ra, ông đây nể cô là con gái, có thể tra tấn ít hơn, bằng không, hừ hừ, hình phạt thép của nhà họ Tống, sẽ khiến cô sống không bằng chết!

” “Còn muốn đi đồn cảnh sát? Ha ha...

.

ông đây không ngại nói cho cô biết, trong mắt bọn tôi, đồn cảnh sát chẳng là cái thá gì! Ở nhà họ Tống, chúng tôi, chính là luật pháp!

Vân Tịnh Nhã ra sức lắc đầu, cho dù cô có kiên cường hơn nữa, nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, ở nơi tối tăm ngột ngạt, không ai nương tựa, lúc này cô thực sự sợ hãi, bóng hình Hạng Tư Thành, bỗng hiện ra trong đầu cô.

“Tư Thành, anh đang ở đâu.

.

.

Lúc này, một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào, cửa phòng giam được mở ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Con nhãi kia đã khai chưa?”

Tên đàn ông vội vàng cúi thấp đầu: “Bà chủ!

Tống Chiến là người đứng đầu nhà họ Tống, dưới gối chỉ có một người con trai, nhưng đã sớm qua đời, Tống Thanh Trúc, hiện tại chính là huyết thống chi chính duy nhất của nhà họ Tống.

Mặc dù Hà Diễm Chi là góa phụ, nhưng mẹ vinh hiển nhờ con, địa vị trong nhà họ Tống, cũng chỉ dưới một người!

Lông mày Vân Tịnh Nhã run lên, kẻ thù gặp nhau nơi đường hẹp, đối với mẹ của Tống Thanh Trúc, Vân Tịnh Nhã không có chút ấn tượng tốt nào, Vân Tịnh Nhã thấy mình nhìn người rất chuẩn, mặc dù cả người ung dung sang trọng, nhưng vùng trên hai lông mày lộ ra vẻ chua ngoa, rất giống với mẹ nuôi của cô, Vân Tịnh Nhã đang suy nghĩ, Hà Diễm Chi liền đi đến, liếc nhìn cánh tay đầy máu của cô, đầu lông mày nhăn lại: “Vẫn chưa khai sao? Tại sao không dùng hình phạt nặng?!

“Thưa bà chủ, gia chủ đã căn dặn, không có lệnh của ông ấy, không cho phép chúng tôi được dùng hình phạt nặng!

“Hừ! Đối với loại hung thủ giết người này, tại sao không thể dùng hình phạt nặng? Lấy dụng cụ trừng phạt nặng nhất trong căn phòng tối ra đây cho tôi!

“Việc này.

.

.

“Cởi hết quần áo của cô ta ra!

Vân Tịnh Nhã ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Hà Diễm Chi, hai tên đàn ông liền nuốt nước bọt, cùng nhìn chằm chằm Vân Tịnh Nhã, trong đáy mắt lóe lên tia sáng, mặc dù lúc cô gái này được đưa đến cả người bẩn thỉu, khuôn mặt sưng tấy, nhưng dáng vẻ kiều mị, cũng đủ làm hai tên đàn ông thèm thuồng rất lâu, nhưng vướng phải lệnh của Tống Chiến, bọn chúng không dám làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng, như Hà Diễm Chi ra lệnh, vậy thì bây giờ có phải.

.

.