Ông Bố Thiếu Soái

Ông Bố Thiếu Soái

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Vũ Hạ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 52,068
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
     
     

Anh không cần quay đầu nhìn, biết ngay người phía sau là ai, ha ha, đúng là chỗ nào anh xuất hiện, thì không thiếu bóng dáng của người này! 

Nguyệt Uyển Như thấy Chu Tử Tu bước tới, liền nghiêm mặt, không nhìn đến, vốn dĩ cô còn có chút thiện cảm, sau khi trải qua nhiều chuyện, khiến Nguyệt Uyển Như cũng ghét cậu cả nhà họ Chu này. 

Thái độ của Nguyệt Uyển Như, đương nhiên Chu Tử Tu nhìn thấy hết, tận sau trong đáy mắt hắn hiện lên vẻ âm độc, nhưng, vụt lên rồi biến mất, ha ha, đắc ý phải không, tiếp tục không nhìn tôi phải không, hôm nay, là ngày cô phải khóc! 

Chu Tử Tu đi tới như không có việc gì, nhìn Nguyệt Uyển Như cười nói: “Cô Nguyệt, sao cô không đi cùng người của tập đoàn châu báu Nguyệt Dạ?” 

Tập đoàn châu báu Nguyệt Dạ, chính là tập đoàn châu báu thuộc về nhà họ Nguyệt! 

Nguyệt Uyển Như không nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi đi cùng ai, còn phải báo với anh sao?” 

“Ha ha, đương nhiên không cần, nhưng, dù sao cược ngọc không phải chuyện nhỏ, cô đấy, xem thì được, còn việc ra quyết định, vẫn nên giao cho người có thâm niên của nhà họ Nguyệt!

” 

Nhìn có vẻ như có lòng tốt nhắc nhở Nguyệt Uyển Như, lại có vẻ coi thường cô ta, Nguyệt Uyển Như lạnh lùng quay đầu: “Cậu chủ Chu, tôi nói lại lần nữa, tôi làm gì, không phiền anh nhọc tâm!

” 

Chu Tử Tu sửng sốt, muốn tiến lên một bước, một bóng áo trắng bỗng đi tới, chặn giữa họ. 

Ngẩng đầu nhìn Hạng Tư Thành, Chu Tử Tu lắc đầu: “Cô Nguyệt, giữa chúng ta hình như có hiểu lầm gì đó”. 

“Từ đầu đến cuối, chúng ta không có quan hệ gì, đương nhiên, cũng không có hiểu lầm”. 

Nguyệt Uyển Như thẳng người, lên tiếng nói: “Hòn đá này không có giá trị, anh Hạng, chúng ta đi xem hòn khác”. 

Ánh mắt Hạng Tư Thành u ám nhìn Chu Tử Tu, hồi lâu, cuối cùng không nói đi, đi theo Nguyệt Uyển Như. 

Ha ha, xem ra, sự cảm thông lần cuối cùng trong lòng mình cũng có thể tiêu tan… 

Chu Tử Tu nhìn bóng hai người rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười vô cùng lạnh lùng, Nguyệt Uyển Như, đừng trách tôi, ai bảo cô gần gũi với Hạng Tư Thành như vậy?

“Ấy, hòn đá này…” 

Đi rồi lại dừng, bỗng nhiên, Nguyệt Uyển Như đứng lại bên cạnh hòn đá nhỏ bằng chiếc di động, cô ta trực tiếp nhặt hòn đá này lên, nhìn bề ngoài, bình thường không có gì đặc biệt, thậm chí ngay cả đường viền cũng vô cùng thô, vừa nhìn, thì không khác gì hòn đá bên đường. 

Nguyệt Uyển Như ngắm nghía hồi lâu, cũng sờ rất lâu, đột nhiên, cô hưng phấn hét lên: “Tôi muốn lấy hòn đá này!

” 

Giọng nói của Nguyệt Uyển Như thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Hạng Tư Thành vội vàng hắng giọng với cô, cô ta lè lưỡi, giơ tay, nói: “Tôi mua hòn đá này”. 

Một nhân viên đi đến, nhìn một cái, nói: “Cô chủ, hòn đá này giá tám mươi ngàn, cô chắc chắn muốn mua chứ?” 

“Đương nhiên chắc chắn!

” 

Ở chỗ không xa, tiếng phì cười vang lên, tiếng bàn tán xì xào lọt vào tai của Nguyệt Uyển Như. 

“Tốn tám mươi ngàn mua một hòn đá xấu xí như thế, cô chủ nhà nào đến làm trò cười à?”