Ông Bố Thiếu Soái

Ông Bố Thiếu Soái

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Vũ Hạ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 52,068
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
     
     

Nghĩ qua cũng biết, người có lai lịch như thế, sao lại phụ thuộc vào một nhà họ Chu nhỏ bé được.

Nhưng chuyện ấy cũng chẳng liên quan gì tới anh, anh tiếp tục chờ đợi.

Tuy rằng hiện tại chưa có thu hoạch gì thực tế, nhưng biết được bí mật mà trước kia không biết, cũng coi như không phí công tới đây một chuyến, nhà họ Chu chỉ là một con tốt mà thôi.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng Hạng Tư Thành vẫn nghe thấy tiếng nói trên xe.

Hiện tại những người trên xe đang ân cần hỏi han Mạnh Tử Ngâm, hiển nhiên là hạ quyết tâm tạo dựng mối quan hệ tốt với cô ta.

Mạnh Tử Ngâm không mấy quan tâm, từ khuôn mặt là có thể nhìn ra được rằng cô ta không thích kiểu xã giao như thế này, có thể nói đây cũng là đặc tính tất yếu của những người làm trong ngành nghiên cứu công nghệ.

Nếu dành quá nhiều thời gian xã giao với đủ mọi kiểu người thì nhất định sẽ chẳng đạt được thành công gì đáng kể trong một vài lĩnh vực chuyên nghiệp.

Người nhà họ Chu nhanh chóng phát hiện ra điều ấy, thế nên chỉ hỏi một vài vấn đề cần thiết.

“Cô Mạnh, lần này cô định ở nhà họ Chu bao lâu?”

“Một tháng”.

“Một hòm đồ như thế có đủ không? Nếu không đủ thì tôi có thể tiếp tục tìm kiếm”.

“Đủ rồi”.

“Cô có quan hệ thế nào với cậu Lư vậy?”

“…”

“Nhà họ Chu nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ cô Mạnh”.

“Cám ơn”.

Cứ thế, một người hỏi thì một người đáp, căn bản không cho người ta có cơ hội nói tiếp.

Xe đi được một lúc, Mạnh Tử Ngâm bỗng chủ động mở miệng: “Hiện tại trên không trung có một chiếc flycam, tôi nghĩ không bao lâu nữa những người đó sẽ tới”.

Nghe thấy câu ấy, mấy người nhà họ Chu giật nảy mình.

Rõ ràng Mạnh Tử Ngâm vẫn ngồi trong xe, sao lại biết chuyện xảy ra bên ngoài? Đã thế còn là trong đêm tối nữa, cho dù nằm trên trần xe cũng không thể nhìn thấy chiếc flycam nhỏ xíu bay trên trời được.

“Đừng nghĩ tôi là truyền nhân nhà họ Mặc thì không biết vì về công nghệ hiện đại, trên người tôi có rất nhiều sản phẩm công nghệ cao, vừa rồi tôi nghe thấy lời nhắc nhở từ tai nghe bluetooth”, Mạnh Tử Ngâm lại nói.

Lúc này, người nhà họ Chu mới để ý thấy trên tai cô ta có một chấm nhỏ màu đen, không ngờ lại là tai nghe bluetooth.

“Thông báo hai chiếc xe còn lại cẩn thận một chút, chuẩn bị sẵn sàng đón địch”, gia chủ nhà họ Chu lên tiếng.

Trên mặt Mạnh Tử Ngâm không có vẻ gì là hoảng hốt sợ hãi, như thể tất cả đều nằm trong dự liệu của cô ta.

Rất nhanh, Hạng Tư Thành thấy một dàn xe vây tới từ bốn phía, tất cả đều là xe việt dã đã được cải tiến, kích cỡ lớn, tốc độ nhanh, thay đổi phương hướng mấy lần liền, cuối cùng dễ dàng ngăn chặn xe của nhà họ Chu.

Sau đó, người nhà họ Chu bảo Mạnh Tử Ngâm ngồi trong xe, còn bọn họ thì xuống xe.

Đối phương có tổng cộng hơn ba mươi người, trong đó còn có một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, đội hình khá đồ sộ.

Hạng Tư Thành núp trong bóng tối, hoàn toàn không có ý định ra tay, chỉ định xem kịch vui thôi.

Người cầm đầu là một người đàn ông mặc quần áo đen, nhưng không phải đồ vest, mà gần giống với áo chùng, làn da thô ráp, khoảng ba mươi tuổi, giống kiểu người kham khổ.

“Các người là ai, vì sao lại chặn đường chúng tôi?”, gia chủ nhà họ Chu nhìn người trước mặt.

Trong lòng ông ta bắt đầu căng thẳng, vốn tưởng rằng cho dù có người tới kiếm chuyện thì cũng không quá đông, bọn họ vừa đón người từ chỗ cậu Lư thôi mà.

“Ha ha, đến lúc này rồi còn giả vờ ngớ ngẩn, đã lựa chọn rồi thì phải trả một cái giá tương ứng, lên đi”.

Người đàn ông kia không lãng phí thời gian, nói một câu rồi ra lệnh cho đàn em của mình xông lên.

Lúc còn là cảnh giới Tiên Thiên, Hạng Tư Thành đã từng tới nhà họ Chu đánh một trận, gần như không có ai biết đánh đấm ra hôn. Nhưng khi đó anh cũng đi vội vàng, vậy nên nhà họ Chu không kịp chuẩn bị, rất nhiều cao thủ đều không có mặt.

Hai bên nhanh chóng lao vào nhau.

Nếu xét về thực lực, người bên phía nhà họ Chu mạnh hơn vài phần, nhưng dù sao đối phương cũng đông hơn, cứ tiêu hao dần dần, nhà họ Chu cũng không cầm cự nổi.

“Cũng có đôi chút bản lính đấy, đáng để tôi ra tay một lần”.

Lúc này, người đàn ông cầm đầu bỗng lên tiếng, sau đó chỉ thấy một bóng đen lao lên, như sói xông vào bầy cừu.

Bởi vì đã tiêu hao khá nhiều thể lực, ai đánh phần người nấy, vậy nên khi đối mặt với người này, người nhà họ Chu chưa đỡ nổi ba chiêu là đã ngã lăn ra đất, mặc dù chưa chết, nhưng đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu rồi.

“Anh vẫn không định giúp tôi sao?”, lúc này, Mạnh Tử Ngâm ngồi trong xe bỗng mở miệng.

Hiện tại, trong chiếc xe mà cô ta đang ngồi chỉ có một mình cô ta.

Hạng Tư Thành sửng sốt, không còn ai nữa, vậy chứng tỏ là đang nói với anh, nhưng làm sao cô ta lại phát hiện ra anh?

Giờ khắc này, anh càng thêm tò mò về Mạnh Tử Ngâm.

Thế nhưng, anh vẫn không có ý định trợ giúp, anh có phải cấp dưới của cô ta đâu, vì sao phải giúp?

Cho nên anh giữ im lặng, chỉ coi như không nghe thấy, muốn xem cô gái này còn con bài chưa lật nào để giữ mạng.

Thế là trên xe dưới xe đều im lặng. Một lát sau, người nhà họ Chu ngã hết xuống đất, không ngăn cản nổi người đàn ông kia.

Mạnh Tử Ngâm đành phải xuống xe.

“Ha ha ha, Mạnh Tử Ngâm, cuối cùng cô cũng rơi vào tay tôi rồi. Tôi đã nói mà, đám người này chỉ là một lũ vô dụng, còn không có tư cách xách giày cho tôi nữa”, người đàn ông kia cười to.