Ông Bố Thiếu Soái

Ông Bố Thiếu Soái

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Vũ Hạ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 52,068
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
     
     

Cuối cùng những người nói giúp Lư Thiên Phong, muốn nịnh bợ hắn ta đều rời khỏi Bách Dược Đường nhân lúc hỗn loạn, Hạng Tư Thành cũng không ngăn cản.

Rảnh quá không việc gì làm mới chấp nhặt với những người đó.

Chuyện xảy ra ở đây nhanh chóng được quản lý báo cáo cho ông chủ của họ, ông chủ đó nghe xong liền vui mừng, nói chốc nữa sẽ có luật sư mang hợp đồng chuyển nhượng đến, chỉ cần Hạng Tư Thành ký tên, Bách Dược Đường sẽ là của Hạng Tư Thành.

Hạng Tư Thành không từ chối, anh vẫn không cao thượng đến mức đó, bỏ sức cho người khác, nếu không có cuộc điện thoại của ông chủ xin giúp ông ta xả giận, nhiều nhất anh chỉ đối phó với Sách Thanh, cuối cùng, động chút chân tay với Sách Thanh, chơi Lư Thiên Phong một vố.

Hơn nữa Bách Dược Đường này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nếu giữ nó lại chỉ sẽ hại nhiều người hơn.

Lúc này, người ngoài Bách Dược Đường dường như đã ra về hết, chỉ còn lại nhân viên ở đây. Vân Tịnh Nhã ở một bên cũng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.

Khi nghĩ đến nơi này sắp thuộc về Hạng Tư Thành, cô có cảm giác như nằm mơ.

Đại danh của Bách Dược Đường, cô đã nghe nói đến từ nhỏ, rất nổi tiếng ở cả Đông An và Thiên Hải, thường xuyên có ông chủ lớn ngoại tỉnh đến mua thuốc.

Khi họ đến nơi như này, nếu chịu thiệt cũng chỉ đành nuốt xuống bụng, sự thâm sâu phức tạp của Bách Dược Đường, đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho cô.

Bây giờ ngay cả mặt bằng Bách Dược Đường cũng sắp thuộc về Hạng Tư Thành, đúng là giống như chuyện ngàn lẻ một đêm.

“Tư Thành, anh thực sự tiếp nhận nơi này sao?”, Vân Tịnh Nhã hỏi nhỏ Hạng Tư Thành.

“Người khác tặng làm sao có thể từ chối, yên tâm đi, tuyệt đối không có vấn đề”, Hạng Tư Thành cười nói.

Lúc này, rất nhiều nhân viên của Bách Dược Đường đã xuất hiện trước mặt Hạng Tư Thành.

“Bây giờ tài khoản của Bách Dược Đường có bao nhiêu tiền”, Hạng Tư Thành hỏi.

“Vừa nãy ông chủ nói, số tiền trên tài khoản cũng thuộc về ông chủ Hạng, bây giờ trừ đi công nợ, trên tài khoản còn ba trăm năm mươi triệu vốn lưu động”, người phụ trách là ông Hoàng nói.

Hạng Tư Thành gật đầu, muốn kinh doanh nơi lớn như này, mỗi tháng vốn lưu động trên tài khoản chắc không dưới một trăm triệu, hơn hai trăm triệu còn lại có lẽ đều là số tiền hôm nay đấu giá và kinh doanh thuốc có được.

“Được rồi, tôi đã là ông chủ ở đây, vậy thì sau này kinh doanh thế nào do tôi nói là được, tất cả mọi người đi kết toán ba tháng tiền lương, sau đó rời khỏi đây đi. Đừng nghĩ giở trò với số tiền của tôi, nếu không, thủ đoạn vừa nãy, các vị cũng thấy rồi đấy”, Hạng Tư Thành trực tiếp nói ra quyết định đầu tiên.

“Hả?”

“Ông chủ Hạng, tôi đã ở đây hơn nửa đời người rồi”.

“Ông chủ Hạng đừng đuổi chúng tôi đi”.

Quyết định của Hạng Tư Thành liền khiến đám nhân viên ngẩn người, họ còn đang nghĩ sau này dùng cách gì để nịnh nợ Hạng Tư Thành, không ngờ cuối cùng là thành ra thế này.

“Được rồi, đừng ở đây giả bộ ấm ức đáng thương, nếu ai nói thêm một chữ, thì một đồng tiền lương cũng đừng lấy”, Hạng Tư Thành mất kiên nhẫn.

Đương nhiên anh sẽ không nói rõ lý do với những người này, đã muốn thay đổi tình hình ở đây, thì cách tốt nhất là thay máu toàn bộ bắt đầu từ trên xuống dưới, nếu không, tiến độ của công việc sẽ vô cùng chậm.

Tất cả nhân viên nghe Hạng Tư Thành nói vậy, họ cũng không dám nói thêm một chữ.

Họ cũng đã thấy năng lực của Hạng Tư Thành, hơn nữa thế lực Lư Thiên Phong đó cũng không yếu, khi ông chủ của họ cảnh cáo đều nói phải nói chuyện với bố của Lư Thiên Phong.

Hạng Tư Thành lại dám ra tay trong tình hình như vậy, chắc chắn cũng không đơn giản.

Không lâu sau, luật sư đưa hợp đồng đến, Vân Tịnh Nhã cũng làm việc thời gian dài trong công ty, xem hợp đồng không thành vấn đề, cô xem hợp đồng thấy không có vấn đề gì rồi đưa cho Hạng Tư Thành.

Sau khi Hạng Tư Thành ký tên, Bách Dược Đường chính thức thuộc về anh.

Hai người xử lý xong việc của Bách Dược Đường, Hạng Tư Thành đưa Vân Tịnh Nhã đến kho thuốc của họ xem qua.

Đến kho thuốc, mùi thuốc nồng nặc, Vân Tịnh Nhã sắp hoa cả mắt, vì ở đây thực sự có quá nhiều loại thuốc, đúng là chất thành núi.

Theo như luật sư vừa nói, ước tính giá trị của số thuốc này khoảng mấy tỷ, ở đây có rất nhiều loại thuốc đã tuyệt chủng, dùng một loại thì ít đi một loại.

“Hạng Tư Thành, đây là số thuốc trị giá mấy tỷ đấy, em cảm thấy như trên mây”, Vân Tịnh Nhã nhìn kho thuốc rộng lớn, cũng nghi ngờ mình đang nằm mơ.

Người bình thường cho dù có nhiều tiền, cũng không thể nào thu thập được nhiều thuốc như vậy.

Bây giờ ông chủ lại tặng không chúng cho Hạng Tư Thành, khiến người ta vô cùng khó hiểu.

“Có lẽ chuyện này vẫn chưa xong, nhưng không cần lo lắng, chỉ cần mình có thực lực, không cần thiết phải lo lắng nhiều vấn đề, ông ta dám tặng, thì anh cũng dám nhận”, Hạng Tư Thành nói.

Tuy là nói như vậy, nhưng Hạng Tư Thành cũng rất hiếu kỳ với ông chủ đó, kinh doanh lớn như vậy, nếu nói chỉ vì một Lư Thiên Phong, thì thật không chấp nhận được.

Nhưng mấy ngày nữa ông chủ đó sẽ đích thân đến gặp anh, đến lúc đó là biết vì lý do gì.