Ông Bố Thiếu Soái

Ông Bố Thiếu Soái

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Vũ Hạ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 52,527
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
     
     

Hạng Tư Thành cúi đầu, một tay bế nữ sinh cấp ba lên, cảm thấy thân thể ấy rất mềm, chỉ khoảng bốn mươi cân, khuôn mặt còn đọng nước, đôi mắt nhắm chặt, làn da trắng muốt, lông mi rất dài.

Sau đó, anh kéo Vân Tịnh Nhã đi tới cạnh mấy người kia, lần lượt rút phi đao ra.

“Đợi đến khi kỹ thuật phi đao thành công thì sẽ không cần dùng đến vũ khí xịn để tăng cường thực lực nữa, chỉ cần sử dụng phi đao bình thường cũng được, không cần lấy từng cái về”, Hạng Tư Thành thầm nghĩ.

Anh mới chỉ nhập môn về phi đao mà thôi, còn lâu mới nhuẫn nhuyễn được, vậy nên phi đao xịn sẽ làm thực lực của anh tăng lên khá nhiều.

Mặc dù uy lực rất mạnh, nhưng cũng có khuyết điểm, đó là giải quyết kẻ địch xong thì sẽ phải chạy tới rút đao về.

Mà khi lên đến cảnh giới cao hơn, bất cứ một thứ gì rơi vào tay anh cũng có thể trở thành vũ khí với lực sát thương lớn, không cần phiền toái như thế.

Chỉ khi đối phó với kẻ địch khó chơi thì mới cần dùng đến.

Lúc này, ngọn lửa trên bờ càng lúc càng dữ dội, xa xa có tiếng còi báo động, hiển nhiên là tới dập lửa.

Hạng Tư Thành không để ý tới mấy thi thể này, bởi vì nó cũng không mang tới phiền toái gì cho anh, so ra thì đám người đã ra tay còn sợ bị lộ hơn.

Bọn họ nhanh chóng tới bên vệ đường cách đó không xa, bởi vì quá hỗn loạn nên không ai nhận ra bọn họ.

“Xe của chúng ta không ở đây mà?”, Vân Tịnh Nhã hơi nghi hoặc, hỏi.

Lúc này, mặc dù bọn họ đã tới ven đường rồi, nhưng vẫn cách khu vực để xe rất xa.

“Chắc chắn là bọn họ đã đổ không ít công sức với hành động này, chúng ta xuống xe là đã bị giám sát rồi, hiện tại nơi để xe không an toàn”, Hạng Tư Thành nói.

Anh thật sự cảm thấy khó hiểu về hành động lần này của đối phương.

Trong suy nghĩ của anh, cho dù những người đó ra tay thì cũng sẽ lựa chọn những nơi ít người như ở nhà, ở công ty, hoặc là trên đường về nhà, càng ít sự can thiệp từ bên ngoài thì càng có lợi.

Ấy vậy mà đối phương lại dùng một cách trái ngược hoàn toàn, lựa chọn một nơi đông người.

Mặc dù anh biết võ, nhưng không phải vệ sĩ chuyên nghiệp, chưa được huấn luyện bao giờ, vậy nên sẽ bỏ qua rất nhiều phương diện, không thể mười phân vẹn mười được.

“Hiện tại chúng ta vẫn đang bị theo dõi?”, Vân Tịnh Nhã giật mình.

“Ừm, có lẽ thế, nếu đối phương ở gần thì anh sẽ phát hiện ra, nhưng nếu dùng camera hoặc dùng kính viễn vọng quan sát từ vị trí cách đây mấy ngàn mét thì anh cũng chịu”.

Nói đến đây, Hạng Tư Thành bỗng ngẩng đầu lên.

Cái hồ này nằm ở chỗ trũng, địa thế không cao, hơn nữa cũng không có cây cối che chắn tầm nhìn.

Ở ngay hướng đông có một ngọn núi, cách nơi này khoảng ba ngàn mét, nếu lúc này có người dùng viễn vọng quan sát nơi này thì thật sự là anh rất khó phát hiện ra.

“Chúng ta đi thôi, vào thành phố đã, nơi đó có nhiều thứ cản trở tầm nhìn, kính viễn vọng nhìn được xa đến mấy cũng không nhìn được”, Hạng Tư Thành nói.

Lúc này, anh đã cho cô bé mà mình đang bế uống thuốc rồi. Cơ thể của cô bé nóng lên, nhưng vừa rồi ở dưới hồ uống nhiều nước, hơn nữa lúc bị đánh ngất, cô gái kia không kiểm soát sức lực, ra tay khá mạnh, vậy nên phải một thời gian nữa mới tỉnh lại được.

Có vẻ như dùng mấy cách liền mà không có hiệu quả, mọi chuyện tiếp theo không giống với dự tính của Hạng Tư Thành. Những người đó không ra tay nữa, dường như tất cả đều quay về yên tĩnh.

Hạng Tư Thành càng mừng, anh đưa hai người tới biệt thự của Mạnh Tử Ngâm.

Hiện tại anh và Mạnh Tử Ngâm có mối quan hệ hợp tác chiến lược với nhau, đương nhiên là phải lợi dụng hết mức có thể rồi.

Lần này, có thể nói là anh thiệt hơn một chút, từ đầu đến cuối đều rơi vào thế bị động, trong lòng anh có một cục tức, sẽ không dễ dàng bỏ qua đám người ấy.

Huống chi, để bọn chúng ngấm ngầm theo dõi, suy cho cùng vẫn là một sự phiền toái, chủ động tiến công mới là phương thức yêu thích của anh.

Lúc này, trên Đông Sơn.

Nơi này là một ngọn núi ở phía đông Thiên Hải, không hẳn là cao, bình thường rất ít người tới đây, bởi vì ở đây toàn những tảng đá trụi lủi, gần như không có giá trị gì cả.

Thế nhưng, có một nhóm người đã tới và ở lại Đông Sơn suốt mấy ngày nay, ai muốn lên núi thì đều được báo rằng trên núi đang tiến hành nghiên cứu địa chất, một thời gian nữa hãy tới.

Bởi vì có quần áo lao động và thẻ công tác, vậy nên không ai hoài nghi.

Nhưng tại vị trí cao và có tầm nhìn rộng rãi nhất, lại có năm chiếc kính viễn vọng được đặt ở đó, chiếc nào cũng rất lớn, trị giá mấy chục triệu.

Mục tiêu của hành động lần này chính là Vân Tịnh Nhã.

Thông qua đủ loại thông tin, bọn họ phát hiện ra Vân Tịnh Nhã rất thích tới bờ hồ này, vậy nên đã chờ sẵn ở đây, rốt cuộc tối nay Vân Tịnh Nhã cũng tới.

Thế nhưng mọi chuyện không diễn ra theo đúng chiều hướng mong muốn, cho dù bọn họ chuẩn bị mấy phương án liền, nhưng đến cuối cùng vẫn thất bại.

Hơn nữa hiện tại bọn họ còn tổn thất mấy tên đàn em có tài, mỗi người được tham dự vào hành động lần này đều là người được đào tạo ra bằng tiền bạc cả.