Ông Bố Thiếu Soái

Ông Bố Thiếu Soái

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Vũ Hạ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 52,068
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
     
     

Gần đây có rất nhiều chuyện, kể cả Lục Chính Quốc đó cũng vậy, không biết đột nhiên mọc từ đâu ra, hình như vô cùng tin tưởng anh, khiến anh cảm thấy những người này sau khi đạt được một địa vị nhất định, sẽ có một mạng lưới quan hệ, giao lưu trao đổi các loại tình báo với nhau.

“Cho nên chúng ta có cần đi gặp anh ta không?”, Vân Tịnh Nhã hỏi.

“Đi, đương nhiên phải đi”.

Hạng Tư Thành không từ chối lần gặp mặt này, anh không biết đối phương muốn làm gì, nhưng anh cũng muốn mượn cơ hội này tìm hiểu một số việc.

Hơn nữa anh vô cùng hiếu kỳ với người này, dù sao đối phương cũng coi là đứng lên từ hai bàn tay trắng, có thể đạt đến mức người người ở Thiên Hải đều biết đến, chắc chắn cũng không kém.

“Anh ta nói nếu có thể, tốt nhất là gặp nhau sớm, bây giờ chúng ta đi cũng được”, Vân Tịnh Nhã nói.

Vì bây giờ không có việc gì khác, cho nên Hạng Tư Thành cũng không phản đối, hai người cùng xuất phát.

Địa điểm Giang Bách Thần hẹn là một nhà hàng, không phải là nơi xa hoa gì, nhưng môi trường vô cùng tốt, khi ở dưới lầu, Hạng Tư Thành phát hiện xung quanh có mấy người trên xe không xuống xe, mười người thì có tám chín người có quan hệ với Giang Bách Thần đó.

Khi họ vừa đến cổng, liền có một người hơi lớn tuổi ra tiếp đón.

Họ đi vào phòng bao đã đặt sẵn, có một người đứng bên trong, xem ra cũng khoảng ba mươi tuổi, nhưng nghe Vân Tịnh Nhã nói, tuổi thực của anh ta là ba mươi lăm tuổi, cũng coi như không nhỏ.

Giang Bách Thần chỉ cao khoảng một mét bảy ba, không phải cao lớn, còn đội một chiếc mũ trên đầu, người đứng thẳng, như một cái cây.

Tướng mạo của người này cũng bình thường, liên hệ với những gì Vân Tịnh Nhã vừa nói, Hạng Tư Thành hiểu người này thực sự không đơn giản.

Ngoại hình chiều cao của anh ta không phải đặc biệt xuất chúng, thậm chí còn quá bình thường, lại có thể mê hoặc các tiểu thư nhà giàu, đến nay vẫn nhớ mãi không quên anh ta, cho thấy năng lực của anh ta ở phương diện khác, sức hút tuyệt đối không phải đơn giản.

Khi anh quan sát Giang Bách Thần, Giang Bách Thần cũng quan sát anh.

Cuối cùng, Giang Bách Thần gật đầu, khuôn mặt mỉm cười.

Tuy anh ta không cố ý thể hiện, nhưng Hạng Tư Thành có thể cảm thấy anh ta có khí chất của người bề trên, có lẽ không phải anh ta cố ý, nhưng cũng vừa hay cho thấy con người này cũng lăn lộn có tiếng ở thủ đô.

“Chào cậu Hạng Tư Thành, tôi là Giang Bách Thần, cũng coi là một nửa tiền bối của cậu”, Giang Bách Thần đưa tay ra.

“Xin chào”, Hạng Tư Thành bắt tay với anh ta.

Tiền bối, mười người thì có tám chín người là thân phận vệ sĩ, ban đầu Giang Bách Thần là lái xe, nhưng trong một lần bất ngờ thể hiện thực lực của mình, vì vậy sau này cũng không khác vệ sĩ là mấy.

Giang Bách Thần lại nói với Vân Tịnh Nhã vài câu, nhưng kiềm chế rất tốt, cũng không tiếp xúc cơ thể như nắm tay.

Điều này khiến Vân Tịnh Nhã thở nhẹ nhõm, dù sao những lời đồn trước đây rất dễ khiến người ta cho rằng Giang Bách Thần là công tử đa tình, nhân vật háo sắc quá đáng.

Biểu hiện hiện tại của anh ta, hoặc là lời đồn có hiểu nhầm, hoặc là người này đã lớn tuổi không có hứng thú cao về mặt này.

“Mọi người đều là người học võ, chắc chắn cũng không thích vòng vo, vì thế tôi có gì nói nấy, lần này mời cậu đến có hai mục đích”, Giang Bách Thần lên tiếng nói.

Lúc này, trên bàn ăn đã bắt đầu lên món, đều là những món đại bổ, rất có lợi cho sức khỏe.

“Mục đích gì?”, Hạng Tư Thành hỏi.

Anh đến đây, không hiểu rất nhiều chuyện, vì vậy anh cũng không để tâm nắm quyền chủ động phía Giang Bách Thần.

“Mục đích thứ nhất, chính là làm quen với nhau, tôi đã nghe nói sự tích và năng lực của cậu, hiểu cậu là một nhân vật thiên tài, bây giờ đã định vinh quang sau này, đương nhiên phải nhân cơ hội sớm kết giao, nếu không đợi sau này cậu bay lên trời, chắc chắn tôi không có tư cách gặp cậu”, Giang Bách Thần cười nói.

Hạng Tư Thành không nói gì, tiếp tục nghe hắn nói.

Vân Tịnh Nhã nghe câu này thì rất kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, Giang Bách Thần này cũng là một người cao ngạo, không ngờ lại đặt thấp tư thái của mình, cũng không biết là vì cái gì.

Cô liền có vài phần kiêu ngạo, đối phương đang nói Hạng Tư Thành, khiến cô có cảm giác vinh nhục cùng hưởng.

“Còn mục đích thứ hai, là xin cậu giúp đỡ”, Giang Bách Thần tiếp tục nói.

“Làm việc gì?”, Vân Tịnh Nhã nói.

“Không nói công việc, nói thù lao trước đi, kỳ thực bây giờ đến giai đoạn của cậu, tiền cũng không phải thứ gì ghê ghớm, chỉ cần ngoắc ngón tay là có vô số người vác tiền đến”.

Trong lòng Hạng Tư Thành cảm thấy đúng là như vậy, khi vừa đến Thiên Hải, anh thực sự cảm thấy tiền không dễ kiếm, nhưng bây giờ đối với anh, tiền chỉ là con số, nhưng rất nhiều thứ muốn có cũng không thể mua được.

“Vì vậy, thù lao của tôi không phải là tiền, mà là tình báo”, Giang Bách Thành mỉm cười nói.

“Tình báo gì có thể có giá trị lớn vậy?”, Vân Tịnh Nhã liền lên tiếng hỏi.

“Đối với người bình thường, tình báo này đương nhiên không có tác dụng, nhưng rất quan trọng với Hạng Tư Thành, dạo này tôi có được thông tin, ở trong một ngọn núi nào đó ở Tây Bắc, phát hiện một loại thuốc, loại thuốc đó là thuốc độc với người bình thường, nhưng đối với võ giả cảnh giới Tiên Thiên, nó giống như quả của cây đào”.

Giang Bách Thần mỉm cười nhìn Hạng Tư Thành.

Ánh mắt của Hạng Tư Thành sáng lên, nói thật, thứ khác thì anh thực sự không hiếm, nhưng thứ như này không bình thường, ngay cả anh cũng sẽ động lòng.